BCT
“Em đi tu anh nhé”. Nghe em nói khiến con tim tôi bàng hoàng sửng sốt, giữa Thiên Chúa và tôi, em đã đưa ra chọn lựa cuối cùng!!!
Ngày này 12 năm về trước, em là cô bé Huynh trưởng nhiệt tình trong việc phụng sự nhà Chúa, tôi là một tên con trai ngỗ nghịch hay quậy phá và… tôi là một người ngoại đạo. Nhà tôi sát bên nhà thờ, chiều chiều vẫn cà kê ra hiên ngồi cafe, và chiều chiều tôi lại thấy em.
Em chăm lo việc đạo đức cho hồn mình, lại còn dễ thương và xinh xắn, chính vì thế mà em đã lọt vào đôi mắt của tôi. Chiều hôm ấy, buổi chiều hoàng hôn thật đẹp, tôi đánh bạo đi vào khuôn viên nhà xứ, tôi cố tình tìm em giữa hàng cây được cắt tỉa cẩn thận. Em thấy tôi, nở một nụ cười thật tươi, tôi cố gắng bắt chuyện và nói: “Tôi đã để ý em từ lâu, em có thể cho tôi làm quen được chứ?”
Đôi mắt cô bé ấy sáng bừng vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng nhẹ nhàng chấp nhận. Tôi thích em, em hồn nhiên và năng động, tôi tìm mọi thời giờ ở bên em nhiều hơn, và từ lần ấy, tôi có cảm giác rằng em chính là một nửa của đời tôi.
Quen em được một thời gian, em hướng dẫn cho tôi cách học hành và tôi dĩ nhiên trở thành tân tòng. Nhưng tôi làm thế là để khiến em vui thôi, chứ tôi cũng không có ý định trở thành một người Công giáo. Em lúc nào cũng thế, trên người luôn mang một vẻ giản dị và đơn sơ, chiếc quần tây đen và áo sơ mi. Đã nhiều lần tôi tìm cách hướng dẫn em mặc những trang phục bắt mắt và ‘hot’ thời đó, nhưng em chỉ mỉm cười và từ chối. Quen em đã lâu, những buổi hẹn hò cũng ngày nhiều hơn, em cũng kéo tôi đi nhà thờ nhiều hơn, và trong tôi cũng đã có cảm giác khác lúc đầu, tôi đi vì tôi đã cảm thấy yêu mến Chúa hơn.
Vào một buổi chiều ấy, em lặng lẽ ngồi ở khuôn viên nhà xứ, đối diện với tượng đài Đức Mẹ. Tôi thấy em đang buồn nhưng nét mặt lại bình an và hạnh phúc. Thấy tôi, em là người mờ lời: “Cảm ơn anh đã ở bên em trong thời gian qua, em rất mến anh, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở tình nghĩa anh em, vì em đã yêu rồi, em đã yêu một người từ rất lâu rồi.”
Tôi sững sờ và đau đớn và cố gắng nén lại hỏi em: “Người đó là ai?”
Em quay mặt không nhìn tôi, nhưng nhìn thẳng về phía Thánh giá Chúa Giêsu mà nói: “Đó chính là Người! Em đi tu anh nhé! Giữa Thiên Chúa và anh, em phải chọn thôi! Mãi mãi em chọn Người, anh ạ! Ngày mai em sẽ bước vào nhà Dòng, khởi đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống hiến thân hoàn toàn cho Đức Kitô”.
Chiều hôm ấy, tôi và em chia tay nhau, lòng tôi quặn đau, nhưng vẫn mỉm cười chúc em hạnh phúc.
Để rồi hôm nay, tôi gửi cho em tấm thiệp cưới. Xuất hiện trong lễ cưới của tôi là một nữ tu áo trắng lúp đen, nét mặt thánh thiện và bình an. Tôi đã hiểu vì sao em lại chọn Thiên Chúa. Em đến gần tôi và khi nhìn vào ánh mắt của tôi, em có thể thấy rằng tôi đang rất hạnh phúc. Bởi vì:
Hôm nay là ngày cưới của tôi; ngày hôm nay tôi bước sang một trang mới cho cuộc đời; hôm nay tôi trở thành LINH MỤC.