Song Huỳnh
Ánh đèn khu tượng đài rực sáng, soi rõ hai bóng người đang kề bên nhau như đôi bạn già thân thiết đang tâm sự. Làn sương đêm lãng đãng đang bắt đầu len qua từng khóm lá mang theo hơi lạnh của đất trời.
– Gia đình ông hiện nay đang ở đâu? Có gần đây không?
– Thưa cha! Ý cha muốn biết gia đình của cha mẹ con hay gia đình của riêng con?
– Nếu được, hãy nói tất cả về họ.
Không gian chợt thinh lặng, ông ngời mắt nhìn lên bầu trời cao đen thẳm như cố tìm một cái gì đó đang lẩn trốn trong chốn xa xăm.
– Thưa cha! Giờ đây con là kẻ vô gia đình, hay đúng hơn con không còn gia đình nào nữa. Cha mẹ, anh em, vợ con… những người thân thiết nhất đã từng yêu thương con và con cũng đã từng rất yêu thương họ. Họ đã từ bỏ con! Mà không! Nói đúng hơn, chính con đã từ bỏ họ. Con đã tự chọn đi một con đường độc đạo của riêng mình mà chẳng cần quan tâm đến sự hiện diện của họ. Một con đường đầy hào quang của danh vọng, tiền tài, của cải phù hoa mà con nghĩ đó là tuyệt đỉnh của hạnh phúc dành riêng cho mình, nên đâu cần có họ bên đường.
Giọng ông chợt nghẹn ngào, âm thanh như chùng lại, mái đầu bạc như đang rũ dần xuống che đôi dòng lệ rưng rưng nơi khóe mắt.
– Nhưng con đã lầm, con chỉ tìm được một thứ hạnh phúc phù du, ích kỷ. Danh vị, bạc tiền không mang lại hương vị tha thiết nồng nàn của mái ấm gia đình; của cải, vinh hoa không đọng lại dư vị ngọt ngào, tình yêu sẻ chia của những người thực sự biết yêu thương nhau. Con chỉ tìm thấy sự giả tạo, lợi dụng, sẵn sàng chà đạp nhau của những con người vị kỷ với những trái tim lạnh lùng, băng giá – Ông chợt mỉm cười một mình trong thầm lặng – Con đã dày công xây dựng một công trình quy mô trên cát, một lâu đài hạnh phúc ảo tưởng trên bọt xà phòng. Đôi bàn tay của ông đang nắm chặt tay của cha sở chợt run lên, xiết chặt.
– Ông hãy bình tỉnh! Đừng xúc động quá!
Đáp lại sự lo âu của vị linh mục là một cái nhìn đau đớn, một giọng nói run rẩy, khắc khoải:
– Cha có còn đủ sức nghe kể chuyện đời con nữa không?
– Ông cứ nói tiếp đi! Tôi đang lắng nghe đây!
Một thoáng lặng im, mái đầu bạc chìm qua bờ vai như đang tìm về dĩ vãng. Khi sự xúc động đã dần chìm xuống. Giọng ông chợt vang lên rành rọt:
– Thưa cha! Thực ra trước đây con đã từng có một gia đình, một gia đình đúng nghĩa, hiện diện nơi thành phố này. Nàng là một người bạn cùng lớp và là con út của một gia đình thương nhân giàu có. Cảm phục ý chí vượt khó, học hành chăm chỉ và có tinh thần tiến thủ tự lập của con, nên đem lòng yêu thương. Tình yêu ngày càng sâu đậm và tiến xa dần đến ngưỡng hôn nhân. Gia đình nàng cũng thực sự yêu thương con và đồng ý tác hợp duyên lành cho chúng con, với điều kiện chờ lúc cả hai ra trường hãy chính thức báo cho cha mẹ đến gặp gỡ để định việc cưới xin.
Đôi mắt ông chợt mơ màng nhìn vào bóng đêm, chìm mình vào cuốn phim ký ức như đang dần chiếu tỏ – Ông đã được chấp nhận – cửa sổ cuộc đời ông dần được mở rộng, nhưng thay vì sung sướng, mừng vui, ông đã đau khổ biết bao đêm ngày: đi đôi với hạnh phúc vì sắp có trong tay người mình yêu dấu và một tương lai rạng rỡ là nỗi đau đớn dằn vặt, khi thấy rằng gia đình mình sao cân xứng được với một gia đình quá giàu có nơi thành phố cao sang này. Rồi đính hôn, lễ vật, cưới xin, tất cả cần phải có nhiều tiền, mà đây lại là cái khiếm khuyết quan trọng và to lớn nhất mà gia đình ông mắc phải – Gia đình ông phải chạy vạy lo liệu sao đây? Ngày ra trường sắp đến, nỗi lo mất nàng vì ông biết rằng không thể nào đạt được điều kiện hôn nhân của gia đình nàng đặt ra. Ông đắn đo cân nhắc sau bao đêm thức trắng để rồi thật cay đắng cho sự chọn lựa – Choáng ngợp trước sự giàu sang, phú quý của gia đình nhà vợ tương lai, nhìn lại sự nghèo nàn, khốn khó của gia đình nơi quê nhà – lần đầu tiên ông đã gây nên một tội lỗi lớn nhất trong cuộc đời bằng việc từ bỏ gia đình, từ bỏ cha mẹ, anh em. Ông đã cho người yêu và gia đình biết mình chỉ là đứa con mồ côi từ thuở nhỏ, không họ hàng thân thích, không anh em ruột thịt, tự lực vươn lên nơi quê hương miền Trung nghèo khó và quyết tâm xây dựng sự nghiệp để lập thân nơi chốn thành phố năng động này. Câu chuyện hư cấu về cuộc đời ông đã gây nên sự xúc động lớn lao nơi gia đình người yêu và đáp lại với niềm cảm phục là những vật dụng, tiền bạc, quần áo, xe cộ đắt tiền được mang đến để bù đắp những thiệt thòi, vất vả thuở hàn vi của chàng thanh niên côi cút, biết vượt khó vươn lên.
Ngày tốt nghiệp cũng là ngày cưới, ông hạnh phúc đến với người yêu bằng thành quả của một kẻ chinh phục, và ngất ngây say men chiến thắng cho những toan tính ban đầu đạt được thành công. Sau ngày cưới, ông được gia đình nhà vợ tin tưởng giao cho các cơ sở kinh doanh truyền thống của gia đình. Bây giờ cuộc đời ông đã đổi khác – mỗi sáng thức giấc, không còn phải cuống cuồng tất bật với nỗi lo tìm việc, vất vả tìm kiếm miếng ăn; mỗi tháng không còn phải âu lo chờ đợi từng tháng lương còm, đếm tỉ mỉ từng tờ tiền nhàu nát, mà nhất là giờ đây khi phải mua sắm một món đồ hay ghé một quán ăn, ông không còn phải tính toán, so đo chi li đến từng đồng xu lẻ. Ước vọng có được nhiều tiền của ông trong những giấc mơ ngày xưa giờ đã trở thành hiện thực – Mỗi tối trước giờ đi ngủ, ông hạnh phúc vuốt ve từng bó tiền mới cứng và hơn hết, lần đầu tiên được nâng niu những thỏi vàng óng ánh mà trong các giấc mơ trước đây ông không hề hình dung ra được.
Thương thay cho niềm kỳ vọng của gia đình ông. Họ đã trông đợi và ngày càng tuyệt vọng, lo âu vì sự liên lạc của người con nơi chốn phồn hoa theo năm tháng ngày càng xa dần. Họ lo sợ những khó khăn, nguy hiểm đầy dẫy, với cuộc sống khắc nghiệt nơi thành phố sẽ đe dọa đến người con yếu đuối, mỏng dòn của mình – liệu ông có đủ sức vượt qua – Đường thì xa, mà nhà thì quá khó, biết tìm con nơi nào mà tiền bạc thì có đâu.
Ngày gia đình đón nhận được tin ông cũng là ngày đón nhận cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Vui vì ông đã thành tài nơi đất khách, có công ăn việc làm và cũng vừa cưới được vợ xong. Đi kèm với lá thư báo tin là một phong bì chứa đầy tiền mới cứng, đền bù những hy sinh gian khó mà thời gian qua gia đình đã chắt chiu lo lắng cho ông. Còn nỗi buồn là kể từ nay mọi người trong gia đình đừng liên lạc, tìm kiếm ông nữa, vì ông không muốn gia đình vợ ông biết được nguồn gốc của ông xuất thân từ một gia đình quá nghèo của một miền quê quá khó – Biết được, họ có thể coi thường, khinh bỉ ông, đôi khi sẽ dẫn đến mất niềm tin, ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại và cả tương lai của ông. – “…Đừng liên lạc với con nữa, nếu có điều kiện, con sẽ tìm cách gửi tiền về giúp…”.
Dấu chấm hết cho niềm hy vọng duy nhất giúp đổi đời của gia đình, đã được ông đóng lại. Cha mẹ ông đau đớn, khổ sở vô cùng – không phải vì không được ông đáp đền, để hãnh diện với làng với xóm, mà chính vì họ đã biết rằng, kể từ bây giờ, họ đã chính thức vĩnh viễn mất đi một đứa con mà họ đã từng tin yêu và kỳ vọng.
***
Giọng kể trầm trầm của ông chợt dừng lại, một cơn rùng mình khe khẻ chạm vào vai ông.
– Cha lạnh hở cha?
Làn sương mong manh ban đầu giờ đã đan kết dày đặc bao trùm cả mọi vật trong khu tượng đài; ánh đèn vàng heo hắt như nhòa đi trong lớp mây mù, phóng ra những tia ánh sáng yếu ớt vàng vọt, không đủ soi sáng không gian mờ ảo. Ông nhẹ nhàng đứng lên choàng chiếc áo khoác lên vai vị linh mục.
– Trời đang trở lạnh, hay cha hãy vào phòng nghỉ đi cha, chuyện đời con còn dài dòng lắm.
Trong dáng ngồi suy tư bất động, tiếng thầm thì của cha sở vang lên chỉ vừa đủ cho ông nghe:
– Không! Trong cả cuộc đời, đôi khi ông chỉ được một đôi lần tâm sự bày tỏ và tôi cũng vậy, chỉ một đôi lần tôi có được dịp lắng nghe. Ông hãy tiếp tục tâm tình với Chúa những ẩn khuất của cuộc đời. Tôi tin Người cũng đang lắng nghe ông.
– Cảm ơn cha!
…Kể từ đó, cuộc đời ông dần mãi thong dong trên bước đường xây dựng sự nghiệp. Với sự năng nổ, tinh thần cần cù, nhẫn nại, quyết tâm làm giàu của một con người bước ra từ chốn khó, việc kinh doanh của ông ngày càng thuận lợi, phát đạt. Rồi những đứa con lần lượt ra đời, bổ sung vào niềm hạnh phúc của riêng ông: lắm của, nhiều con… duy chỉ có một thứ duy nhất đang mòn dần trong cuộc đời ông – Đức tin. Giờ đây, chỉ có một niềm tin quan trọng mà ông đang hết lòng tìm kiếm: quyền lực. Đó là thứ tham vọng duy nhất của tuổi trẻ mà ông chưa thực hiện được trọn vẹn – “Tiền của, con cái đủ đầy, nhưng địa vị chưa được cao sang”. Trên đường làm ăn, ông vẫn phải chiều chuộng, quì lụy nhiều người có chức có quyền để công việc làm ăn được thuận lợi. Đây là nỗi mơ ước thầm kín mà ông vẫn chưa có: được mọi người trọng vọng, kính nể, cậy trông…
Rồi cơ hội cũng đã đến với ông. Trong một buổi tiệc chiêu đãi của một quan chức cao cấp mà ông có dịp giao tiếp của thành phố, ông đã tìm thấy được sự cảm phục, nể vì của viên quan chức bởi năng lực nhạy bén, khả năng kinh doanh và sự thành đạt của ông. Trong lúc vui say, ông ta đã phóng khoáng tuyên bố: rất tiếc vì ông đã có gia đình, chứ nếu không ông ta sẽ gả đứa con gái độc nhất của mình, đi kèm với một địa vị kha khá trong cơ quan của ông ta cho chàng trai trẻ giỏi giang này. Lời vui thoáng qua nhưng đối với ông đây là một cơ hội may mắn bất ngờ giúp ông đạt được tham vọng. Ông đã âm thầm lên kế hoạch, tìm kiếm cơ hội tiếp cận với gia đình viên quan chức, tiếp xúc với ngay chính cô con gái của ông ta. Những buổi tiệc sinh nhật linh đình dành cho từng thành viên trong gia đình, những món quà chúc mừng chất lượng, đáng giá. Thế rồi, ông cũng đạt được kế hoạch đã vạch ra. Gia đình viên quan chức ngày càng có cảm tình sâu đậm với chàng trai trẻ đa tài, giàu sang, đã xem ông như người thân trong gia đình; cô con gái quen với cuộc sống hưởng thụ xa hoa, thích những cuộc vui chơi tưng bừng thâu đêm suốt sáng, và nhất là những món quà tặng quý giá đắt tiền, cuối cùng đã xiêu lòng trước sự đeo bám công phu, quyến rủ của ông.
Giờ đây, chỉ có một trở ngại duy nhất là cái gia đình nhỏ đang hiện diện mỗi ngày với ông, mà muốn tiến đến con đường công danh, hoạn lộ – ông phải kiên quyết, dứt khoát giải quyết những cản trở trên đường. Vợ ông ngỡ ngàng, các con ông vô cùng hốt hoảng, gia đình bên vợ hết sức khuyên can – Mặc, lòng ông đã quyết. Ông đã chọn đi một con đường của riêng mình, mặc cho tội lỗi chất chồng thêm tội lỗi. Cân nhắc trước những công danh, vinh hoa thênh thang trước mắt so với niềm vui nhỏ bé nơi gia đình, ông đã quyết tâm dấn sâu thêm vào con đường lầm lạc: ly hôn với người vợ đã yêu thương gắn bó, hết lòng nâng đỡ, chăm sóc ông buổi ban đầu còn nhiều gian nan, khốn khó nơi thành phố này.
Cuộc đời ông lại bước sang một ngã rẽ mới. Thực hiện lời hứa lúc trước, ngay sau một lễ cưới linh đình, vị quan chức đã bố trí ngay cho người con rể một chức vụ trong cơ quan quyền lực của ông. Vai trò tuy khiêm tốn nhưng lại nằm ở nơi nhiều người phải đến để cầu cạnh, nhờ vả, một nơi có thể ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng thói đời đâu đơn giản, khi được voi người ta lại thích đòi tiên. Khi đã thực sự hòa mình vào bộ máy của cơ quan, ông mới thấy rằng vị trí mình đang ngồi chỉ là một chỗ cò con, ăn tạm, uống bợ, chỉ chờ nhặt đôi ba đồng tiền lẻ. Tham vọng của tuổi trẻ trong ông tiếp tục thúc đẩy, bằng khả năng bén nhạy, bằng tất cả mối quan hệ và nhất là bằng mọi thủ đoạn: đút lót, mua chuộc, kể cả những hành vi xấu xa, đê tiện nhất… Ông đã tìm mọi cách để len lỏi tiến lên – một vị phó phòng đánh mất tài liệu quan trọng, một vị trưởng phòng bị lộ tin thất bại trong việc đấu thầu, một phó giám đốc giỏi giang bị gài bẫy chụp ảnh vi phạm đạo đức… Tất cả đều có bàn tay của ông và cuối cùng địa vị cao nhất của cơ quan đã thuộc về ông.
Ông hạnh phúc đứng trên đỉnh cao của quyền lực, mọi người đến với ông đều có sự e dè, kính sợ, ngay cả đến vị bố vợ giờ đã về hưu đôi lúc khi gặp ông cũng phải khép nép, nể vì. Đi kèm với quyền lực là quyền lợi. Như một con bạc khát nước, bù lại thời khó khăn, thiếu thốn thuở hàn vi – ông ăn mọi thứ đút lót khỏi cần biết phải trái, nhận mọi loại chung chi thượng vàng hạ cám, bất kể đúng sai. Với ông, đây là cơ hội độc nhất trong cuộc đời, nếu không lợi dụng thì lúc nào mới đạt được ước vọng cháy bỏng hằng mơ ước – Sang giàu, quyền lực.
Cuộc đời ông giờ đây như được đặt trên đỉnh cao của một lâu đài nơi ốc đảo. Người ta sợ hãi ông, đồng thời cũng xa lánh, khinh bỉ, ác cảm với ông, một con người đã xây dựng sự nghiệp bằng cách đạp đổ tất cả để tiến lên, bất chấp mọi hậu quả, mọi nỗi đau, mọi cuộc đời bị chà đạp… một con người giàu có mà ti tiện: bủn xỉn với nhân viên, từ chối mọi sự vận động hỗ trợ, giúp đỡ những người nghèo khó, hoạn nạn, ngay cả những nạn nhân của thiên tai, bão lụt… với ông, tất cả đã có mọi người lo, không việc gì phải liên quan đến ông, nhất là liên quan đến túi tiền của ông.
Giờ đây, điều quan tâm duy nhất của ông là mỗi chiều được đi dạo chơi trên chiếc xe hơi đời mới bóng loáng, cặp kè bên hông cây vợt tennis đắt tiền, để có dịp gặp gỡ các đại gia, quan to, mặt lớn, các kiều nữ trẻ trung, sáng giá… nơi những nhà hàng, khách sạn nhiều sao. Chỉ ở những nơi đó, với những con người đó, khả dĩ mới có thể moi được túi tiền chật hẹp của ông.
Giờ đây, niềm vui quan trọng nhất trong cuộc đời ông không còn là vợ đẹp, con ngoan… mà chính là trong chiếc tủ sắt bự sự, vững chãi ở giữa căn phòng rộng lớn của ông. Hằng đêm, trước khi bước vào giấc ngủ, ông say sưa đếm đi đếm lại hàng cọc tiền thơm phức mùi bạc mới, vuốt ve không biết chán những thỏi vàng ròng rực rỡ, ngất ngây vốc từng bụm hạt xoàn lấp lánh, kiêu sa.. “ – Thế là quá đủ! Giờ đây mình không biết còn phải mơ ước thêm điều gì?” với ông bây giờ, mọi người trong gia đình không hề tồn tại, kể cả cái gia đình ngày xưa đã từng nuôi ông khôn lớn, đang chết dần vì nhớ thương ông nơi nẻo đất khốn khó quê nghèo.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, tuổi đời chồng chất, công danh sự nghiệp lên đến đỉnh cao rồi cũng đến ngày xuống dốc. Những công việc làm ăn khuất tất, lươn lẹo trước đây còn được bọc kín nhờ có người chở che, do sự tính toán hào phóng của ông thì nay đã bị lộ tẩy, bỏ rơi, vì ông từ ngày có quyền lực, càng quá keo kiệt, so đo, nên dần được các cơ quan điều tra khám phá. Bao nhiêu của cải, bạc tiền được tuôn đổ ra, ngay cả cô vợ trẻ giờ cũng trở thành một món hàng trao đổi để mong tìm được sự chở che cho những tội lỗi nặng nề. Rủi thay, kẻ cắp đã gặp bà già, cuộc đời ông gieo gì gặp nấy; tất cả những tính toán lo toan tốn kém của ông, đáp lại chỉ nhận được những lời hứa hão, cả đến cô vợ ngọt ngào, kiêu sa ngày nào, ông định lợi dụng tương kế mỹ nhân để mong mua chuộc quan trên, hầu xin giảm tội cũng đã lạnh lùng tựu kế, quay lưng chạy theo người tình mới có chức có quyền. Khi cuộc điều tra càng rõ dần, những người hứa đỡ đầu cho ông cũng bắt đầu ngoảnh mặt – Họ sợ ông liên lụy tới họ – ông đành phải chịu ngưng chức để chờ xử lý, chờ sự phán xét về những tội lỗi của mình. Ngôi biệt thự nguy nga ngày nào giờ đây chỉ còn là một cái lâu đài thênh thang, hoang vắng – ngôi nhà tù giam giữ chính riêng ông.
(Còn tiếp)