Truyện ngắn: XÂU CHUỖI TÌNH YÊU

                                                                              Giuse Huỳnh Bá Song

Em có món quà trao cho anh làm kỷ niệm, đây là xâu chuỗi Mân côi em vẫn mang theo cầu nguyện hàng ngày. Anh hãy giữ gìn cẩn thận – Xâu chuỗi này đã mang đến cho em niềm vui và bình an trong tình thương của Chúa và Đức Mẹ. Em muốn trao lại cho anh để anh sẽ được Chúa và Đức Mẹ yêu thương gìn giữ anh…

“… Tình yêu!… là hơi thở của cuộc sống – mà cuộc sống sẽ là một thiên thai! Trong đó… những người nam nhìn những người nữ… bất động… không biết tỏ tình… – Có tình đâu mà tỏ!

Niềm hãnh diện nhất của loài người… là biết yêu! Niềm hãnh diện nhất của nghệ sĩ… là làm cho loài người yêu nhau tha thiết hơn!…

Hãy gào thét đi tình yêu! Hãy thì thầm đi tình yêu!

Ôi! Thứ mật thơm ngon ngọt, mãi mãi của cuộc sống!…”

Tiếng mời gọi âm trầm, tha thiết nồng nàn của Duyên Anh… nhà văn của tuổi thơ, của tình yêu ngây dại, đi tìm thiên đường cho những cuộc tình mộng mị, hư ảo – Chợt đến, chợt đi – Thấm đẫm vị ngọt của tình yêu và vị đắng của những giòng nước mắt nuối tiếc, xóa nhòa hình ảnh từng người tình trong phút chia tay – Tình yêu thời ly loạn.

Lời giới thiệu cho một băng nhạc tình với những âm từ đầy khắc khoải, hoài niệm về một khát vọng ngàn đời của loài người, về những giấc mơ cháy bỏng của những con tim non trẻ đang quyện chặt vào nhau trong những bước chân chập chững vào đời – vị ngọt của tình yêu – Đã làm cho ánh mắt hai đứa bất chợt ngước nhìn nhau – Thinh lặng sững sờ.

Tình yêu là gì? Và nó đã tìm đến với chúng mình hay chưa, sau bao ngày tình cờ gặp gỡ bên nhau hở em? – Có nhớ nhau đấy! Có đợi nhau đây! Và nhất là có niềm vui tràn đầy khi được hạnh phúc bên nhau – À ! Hình như, có lẽ là tình yêu!

oOo

Chiếc quán cà phê nhỏ nằm khuất trong khu vườn nơi cuối phố của vùng cao nguyên đất đỏ – mưa lầy, nắng bụi; trong cái trống vắng oi ả của mùa hè, đang vô tình đón nhận hai tâm hồn lạc lõng, xót xa – Đang đối mặt nhìn nhau, ánh mắt đầy suy tư, khoắc khoải, bắt đầu tìm cho chính mình một cuộc tình mỏng manh, mờ ảo – chợt đến với nhau trong thời khói lửa để rồi mai này chẳng biết về đâu?

Mình là ai hở em?

Anh! Một anh chàng lính trẻ, đang dừng chân nơi thành phố nhỏ chờ ngày ra chiến trường, hành trang vào đời là những trang sách vở vừa kịp xếp lại, khoác lên mình chiếc áo trận – Đi vào cuộc chiến khốc liệt này bằng ánh mắt ngơ ngác của một loài nai với tâm hồn của một kẻ mộng du.

Em! Cô giáo sinh sư phạm chưa kịp bước ra khỏi giảng đường, tà áo dài trắng tinh tươm vẫn còn chưa vương vết bụi, vẫn hàng ngày vô tư, tung tăng đến trường trên hè phố vắng, bình yên.

Hai số phận, hai con đường và hai khoảng cách xa vời, dịu vợi… thế mà định mệnh vô tình đã đưa mình lại đến với nhau.

oOo

Phố vắng cao nguyên trưa hè nóng bức, cái không khí ngột ngạt của chiến tranh trong mùa hè đỏ lửa đã đưa anh rời doanh trại, lang thang đi vào thành phố – Những giây phút bình yên nơi phố núi này, bao giờ cũng quý giá vì đó là những giây phút êm đềm, hiền hòa hiếm hoi, mà những chiếc áo lính chốn rừng sâu hằng khao khát – yên lành và đầy mộng mơ.

Tiếng dương cầm thánh thót của một bài thánh ca đã đưa anh tìm đến với em. Tiếng nhạc như dòng suối chảy nhẹ lâng lâng trôi đi trên phố, len vào hồn anh như tiếng reo vui trong trái tim hoang vắng, trái tim chỉ quen với những tiếng gầm rú của đạn rơi, pháo nổ – Hình như một bài hát về Giáng sinh phải không em? – Vì lúc đó anh chỉ là người ngoại đạo. Âm thanh réo rắt của bài hát đã đưa anh tìm đến một ngôi thánh đường gỗ nhỏ bé, nép mình trong một khu vườn thông già cổ thụ, rợp bóng. Ngôi thánh đường giờ ấy, duy nhất hiện diện chỉ mình em. – Đang mê say lướt những ngón tay gầy thoăn thoắt, tung những âm thanh réo rắt vào không gian tĩnh lặng, vào chính trái tim anh. – Những giai điệu của niềm vui, của bình an dành cho dương thế. Anh lặng lẽ đến bên em lúc nào không biết, và em cũng bình thản vô tư nắn nót tiếng đàn, ngụp lặn chơi vơi trong làn sóng nhạc đang mãi dâng trào thánh thót bay cao.

Hình ảnh người thiếu nữ, tóc xõa bờ vai với chiếc áo dài nữ sinh duyên dáng, đang chìm mình dạo từng phím nhạc nơi ngôi thánh đường cổ kính, đã in đậm mãi trong tâm hồn anh suốt những tháng ngày nổi trôi sau đó trong cuộc đời.

Và! Mình đã gặp nhau – Em hốt hoảng khi nhìn thấy sự hiện diện của người lính trẻ lạ mặt – Anh thảng thốt khi tiếng đàn chợt tắt hẳn, khi em quay lại nhìn anh. – Anh còn nhớ ánh mắt ngạc nhiên mở to, chiếc miệng tròn xinh xắn với tiếng ơ!… kéo dài – vừa lo sợ, vừa thích thú của em.

Rồi mỗi ngày, anh lại đến, lại được là con chiên ngoan đạo, ngồi một góc xa lặng lẽ nghe em đàn và thầm trộm ngắm em. Biết anh chỉ được ra phố trong thời gian dừng quân ngắn ngủi nơi thành phố này, và cũng biết anh vừa phải rời xa mái trường, rời bỏ chiếc áo sinh viên ngỡ ngàng trong nuối tiếc… nên em mới đặc cách cho anh được ngồi nghe các buổi tập đàn – Đôi lúc, được cùng quì bên em lặng lẽ nguyện cầu Thiên Chúa trên cao. Dõi theo ánh mắt em, ngước nhìn pho tượng bị treo trên cây thập giá cao vời giữa thánh đường, anh liên tưởng đến bức ảnh trên chiến trường anh có lần được thấy – Hình ảnh người lính trận quỳ trước ngôi nhà thờ lỗ chỗ vết đạn, tay tựa vào súng, mắt ngước nhìn lên tượng Chúa chịu nạn sứt mẻ, thành khẩn cầu xin – Có lẽ pho tượng đã chịu thương tích, đau đớn, cho người lính kia được vẹn toàn. Anh nghĩ và chợt thấy hình ảnh vị Chúa trên cây thập giá mà em đang ngước mắt nguyện cầu có gì thật gần gũi, thân thương, khi em thì thầm giải thích: Người đã chịu chết trên cây thập giá để chúng ta được sống, Người đã chịu nạn để cứu chuộc tội lỗi của chúng ta. Vâng! Anh tin mình đã tìm thấy Đấng đã chấp nhận hy sinh chính thân mình, để dành tình yêu và sự cứu chuộc cho người lính trận phương xa kia, cho em, và bây giờ chính cả cho anh.

oOo

Lần đầu tiên vào quán với một người con gái – uốn lưỡi cả tuần nay em mới đồng ý đi dạo phố cùng anh. Đây đâu phải là bước chân lần đầu vào chốn đông người, nhưng nay có em sao anh cứ mãi lúng ta lúng túng, đến nỗi cô gái phục vụ hỏi đôi ba lần mà anh vẫn chưa có câu trả lời.

  • Em thích uống gì ?
  • Không! Em không uống đâu! Anh cứ gọi cho anh, em chỉ ngồi chơi với anh một chút thôi.

Giọng em run run, gương mặt tái xanh hồi hộp – Gương mặt mình lúc này chắc cũng không khá gì hơn. Cố suy nghĩ, lật tới lật lui tờ thực đơn mà chẳng biết gọi món thức uống nào.

  • Mình uống thạch đậu nha !

Em khẻ gật đầu. Đến lúc hai ly thạch đậu được đem ra rồi mà chưa một lời nào được thốt. Trời ạ! Ngày xưa ở trường mình cũng đâu đến nỗi tệ, mà sao bây giờ ngồi mãi vẫn không nghĩ ra chuyện gì để nói. Em cũng không hơn gì, mãi cúi đầu mân mê tập sách, thỉnh thoảng liếc nhìn mình, miệng mỉm cười, rồi lại im lặng nhìn vào lọ hoa hồng nhỏ bé, e ấp trang trí trên bàn.

  • Uống nước đi em! À mà em tên gì hở?

Đúng là tệ thật, quen nhau cả tuần hơn, gặp gỡ rồi chia tay, chia tay rồi gặp gỡ, thế mà cái tên của nàng cũng chưa dám hỏi.

  • Em tên là Hiền, nhưng người không hiền như tên đâu nha!

Nàng giới thiệu tên mình với vẻ bỡn cợt làm mình cũng bớt căng thẳng.

  • Anh là Sơn, nhưng anh chưa cao được như núi đâu!

Chiếc bông mai đen lấm tấm bụi đất đỏ trên vai áo như xác nhận điều này – Em nở nụ cười đồng ý. Hiền sinh ra trong một gia đình có đạo truyền thống, ba nàng là một sĩ quan cấp cao và cũng mãi liên tục vắng nhà hành quân phương xa – Gặp anh, em nhìn như thấy ở anh những khó khăn, vất vả và hiểm nguy mà ba em hàng ngày vẫn đang gặp phải, nên em mới đồng cảm chấp nhận quen với anh,  chứ không thì đừng hòng nhá!. Hiền cởi mở tâm sự thật lòng và trêu anh. – Hàng ngày, em vẫn thường đến nhà thờ để cầu nguyện xin Chúa ban bình an cho ba và mọi người…

Sơn tự tin, ướm thử:

  • Trong đó có anh không?. Nét mặt Hiền chợt nghiêm hẳn lại:
  • Chiến tranh khốc liệt với những mất mát đớn đau khôn lường. Em rất sợ những nỗi mất mát nên em luôn cầu nguyện xin Chúa giữ gìn những người em yêu quí. – Nàng chợt trầm giọng liếc nhìn Sơn, rồi cúi mặt thầm thì: – Giờ thì lại có thêm anh.

Bầu không khí chợt chùng xuống. Có gì như đang chẹn chặt nơi trái tim Sơn. Cái hạnh phúc lớn lao như đang đổ ập xuống bao trùm lấy số phận anh. Giờ thì nơi chiến trường, chốn làn tên mũi đạn – Ít nhất, bao giờ anh cũng có lời cầu nguyện đồng hành của một người con gái lần đầu gặp gỡ, đã gắn chặt vào đời anh như một định mệnh – Định mệnh được gìn giữ và yêu thương bởi một Đấng mà nàng và mọi người yêu kính – Thiên Chúa trên cao.

Những ngày sau, Hiền từ chối đến quán nước sau mỗi buổi tập.

  • Anh là lính, có được bao nhiêu lương mà đòi đưa em đi uống nước mỗi ngày. Trêu anh thôi, chứ thật lòng em không thích sự ồn ào nơi chốn đông người.

Hiền chợt nắm tay anh dắt đến chiếc băng đá trong rừng thông cuối khuôn viên nhà thờ. Nơi cội thông già nghiêng mình thoai thoải xuống một sườn dốc ngập tràn cây cỏ. Một khung cảnh hùng vĩ, nên thơ hiện ra với những khối đá muôn hình, muôn vẻ chồng chất lên nhau, ôm vào mình một giòng suối nhỏ uốn quanh ẩn khuất sau những khóm hoa dã quì vàng rực – Xa xa, những mảng mây trắng lãng đãng treo mình trên những đỉnh núi cao chập chùng. Tất cả, như kết hợp tạo thành một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng tuyệt vời.

  • Em thường ra ngồi đây thư giãn và cầu nguyện. Anh có thích nơi đây không?. Không trả lời ngay câu hỏi, Sơn trầm tư đưa mặt hướng nhìn khắp thung lũng rồi chầm chậm quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt Hiền:
  • Anh nghĩ! Đây là chốn thiên đường trần gian mà lần đầu tiên anh được gặp. Giờ đây, nói thật! Anh thấy cuộc đời này đáng quí biết bao! Số phận của anh là cả một hành trình đầy gian truân, vất vả; anh chỉ còn một người mẹ già suốt cuộc đời tần tảo, mua gánh bán bưng nuôi anh ăn học lớn khôn. Chưa lo cho mẹ được ngày nào, cuộc chiến đã cuốn anh rời xa vòng tay yêu thương của mẹ – Đời anh, luôn thiếu thốn tình yêu. Mấy ngày qua, anh như đang sống trong mơ, anh thật hạnh phúc khi khám phá được một tình yêu cao cả của vị Chúa mà em tôn thờ và nhất là giờ đây, anh hy vọng có được một tình yêu chia sẻ mà em dành cho anh – Được không em?

Sơn chợt nắm chặt đôi bàn tay Hiền, nhìn sâu vào mắt nàng với cái nhìn khẩn thiết. Gương mặt Hiền chợt đỏ bừng, choáng ngợp. Để yên đôi bàn tay trong lòng bàn tay nóng bỏng của Sơn, Hiền cúi mặt khẽ gật đầu:

  • Vâng! Em hứa! Em hứa luôn cầu nguyện xin Chúa ban tình yêu của người cho anh và nhất là xin Chúa gìn giữ tình yêu của chúng ta.
  • Chúa ơi! Con hạnh phúc quá!

Sơn hét lớn và ôm nâng Hiền lên cao, xoay vòng bên ghế đá như muốn nói lên lời cảm tạ vị Chúa lòng lành nhân từ, đã đón nhận lời cầu xin của anh. Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn vọng lại tiếng đập rộn rã của đôi tim vừa tìm được chung nhịp thở trong tình yêu Chúa, yêu người.

Chợt những tiếng pháo dồn dập từ xa vọng về, phá tan không gian tĩnh lặng của những xúc cảm đang dâng trào trong tâm hồn đôi lứa. Hiền hốt hoảng nhìn Sơn hỏi nhanh:

  • Anh sẽ còn ở lại nơi đây bao lâu?

Sơn cũng thảng thốt trở về với thực tại. Đơn vị anh tạm dừng chân nơi đây để bổ sung quân số, và sẽ lại lên đường bước vào những trận chiến đấu mới trong thời gian ngắn nữa thôi. Cuộc chiến ngày càng mở rộng và lan dần về thành phố – Mấy ngày qua rục rịch rất nhiều gia đình khá giả đã thu dọn tài sản rời phố núi trở về xuôi, không kể một số có điều kiện đã bỏ đi ra nước ngoài. Cảm giác sắp chia xa và mất mát như đang hiện diện nơi đây. Hiền đau đớn nhìn Sơn cầu cứu – Anh sẽ không bỏ em mà ra đi chứ? Sơn nhìn vào đôi mắt Hiền mà lòng còn đớn đau hơn gấp bội.

  • Anh đi rồi, sau này biết tìm lại em ở nơi đâu? – Bóng chim tăm cá, xa mặt cách lòng; mối tình đầu vừa chớm đã vội ly tan sao? Chợt Hiền cương quyết kéo Sơn đến trước gốc thông già bên ghế đá, cả hai hướng về ngôi thánh đường ẩn khuất dưới hàng thông:
  • Chúa ơi! Chính nơi đây, hôm nay trước mặt Chúa, chúng con ước nguyện yêu nhau – xin Chúa gìn giữ tình yêu chúng con được bền vững, đừng phải chia xa. Quay sang Sơn, Hiền rưng rưng nước mắt:
  • Anh Sơn, em cam kết sẽ giữ mãi tình yêu này và em mong anh cũng sẽ giữ được nha anh! Tương lai sắp đến của chúng mình chẳng biết ra sao, anh sắp đi rồi và gia đình em cũng đã chuẩn bị rời xa phố núi này. Em sẽ cố giữ liên lạc với anh. Nắm chặt bàn tay Sơn, Hiền chợt òa khóc:
  • Em có ước nguyện này, dù hoàn cảnh có chia cách chúng ta phải rời xa nhau đến tận phương trời nào – Mình cũng sẽ cố tìm về với nhau nha anh! nơi đây, sẽ là điểm hẹn để chúng mình tìm gặp lại, được không anh?

Chỉ vào gốc thông già, lớp vỏ cuối thân đã nhẵn nhụi, Hiền giao ước:

  • Mai này, anh còn về lại được, hãy khắc vào thân cây này một nét vạch chỉ hướng báo tin, nhớ không anh ? Em cũng sẽ làm như thế !

Nỗi đau đã khóa chặt lòng Sơn, anh chỉ biết gật đầu tê tái. Hiền kéo Sơn đến sát bên mình, trao anh từng tiếng nói:

  • Em sẽ giữ lời hứa yêu thương anh! Em sẽ chờ đợi anh cho dù phải vượt qua bao gian khó! nhưng anh phải thật lòng về lại với em nha anh!

Gương mặt Hiền giờ đây ràn rụa những giọt lệ buồn thương. Sơn nghe như tâm hồn mình dường như đang lặng chết. Nỗi đau những lần chia tay các đồng đội vĩnh viễn nằm xuống vẫn không mang nặng nỗi khoắc khoải của nỗi đau này.

  • Vâng anh hứa! Trong tim anh giờ đây sẽ giữ mãi hình ảnh người anh yêu dấu và lời hứa trở về với em! Chúa ơi! xin Chúa yêu thương và gìn giữ cho tình yêu của chúng con. Anh buộc miệng khấn xin vị Chúa mà anh đã tìm thấy niềm tin trọn vẹn vào tình yêu của Ngài. Hiền ôm chặt Sơn vào lòng, hạnh phúc cầu xin:
  • Anh đã tin vào Chúa! Em tin Ngài sẽ nhậm lời gìn giữ và chúc phúc cho tình yêu của chúng ta.

oOo

Những tràng đại bác thi nhau nổ giòn trên phố – Khắp nơi, những đụn khói đen bao phủ chen lẫn những cột lửa bùng cháy lan tỏa rực trời. Thành phố nháo nhào trong cuộc chạy đua tìm đường lánh nạn. Đơn vị Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường trong một vài giờ nữa. Nhìn vào thành phố với đầy những ánh lóe sáng của đạn pháo liên tục vang dội làm lòng dạ Sơn thêm rối bời – Phải tìm gặp Hiền lần cuối để tìm cách liên lạc với nhau sau này. Cách đây vài hôm, Hiền cho biết gia đình nàng đã thu dọn sẵn sàng cho cuộc di tản; ba Hiền về lúc nào, sẽ đưa cả nhà rời thành phố đi ngay, nhưng chẳng biết về đâu.

Rời doanh trại, bất chấp lệnh giới nghiêm, Sơn lái nhanh chiếc xe Jeep phóng về khu phố, chen nhau với những dòng người, xe cộ, đang hốt hoảng gồng gánh, dẫn dắt nhau bỏ chạy tán loạn. Càng vào phố, đoàn người càng đông cho đến lúc chiếc xe Jeep ngược chiều đành nằm lại bên đường. Sơn bất lực đứng trên xe nhìn quanh hy vọng tìm được đường thoát khỏi dòng người đang vây kín. Bất chợt, Sơn nhìn thấy một tà áo dài trắng đang tìm cách chen lấn, đôi cánh tay xô đẩy cuống cuồng mở đường hướng về phía mình – Hiền! Đúng rồi chính Hiền!

Sơn vội đứng thẳng trên xe, vẫy tay rối rít:

  • Anh đây Hiền ơi! Anh đây! Anh đứng đây nè!

Hiền lã người trong vòng tay của Sơn, miệng hổn hển:

  • Chúa đã nhận lời em cầu nguyện anh ơi! Không gặp được anh lần cuối trước lúc anh đi, chắc em ân hận suốt đời. Từ hôm qua đến nay, em liên lạc khắp nơi để tìm đến đơn vị anh. Đến sáng nay mới tìm thấy được, em chạy vội đến đây và may quá em đã gặp được anh rồi!

Vượt qua nỗi thẹn thùng, Hiền vừa thổn thức vừa ôm ghì chặt lấy Sơn như sợ rằng sẽ không còn có lần tìm gặp lại nhau. Những dòng nước mắt tuôn tràn làm đẫm ướt cả ngực Sơn. Sơn xoa bờ vai Hiền trấn an:

  • Anh sắp đi rồi nên anh vội tìm về với em để mong gặp lại em lần cuối!…

Không kìm được cảm xúc, Sơn nghẹn lời giọng run rẩy:

  • Để được một lần lặp lại với em là anh rất yêu em, anh không muốn mất em. Nếu còn sống sót sau cuộc chiến này, anh sẽ tìm về lại với em. Nhưng giờ đây, lát nữa anh chẳng biết anh sẽ đi về đâu và mai này sẽ tìm gặp lại em ở phương trời nào?

Hiền chợt ngừng khóc, xòe bàn tay nắm chặt tự nảy giờ đưa cho Sơn một túi lụa nhỏ, bên trong là một xâu chuỗi óng ánh màu xà cừ:

  • Mình sắp chia tay rồi. Em có món quà trao cho anh làm kỷ niệm, đây là xâu chuỗi Mân côi em vẫn mang theo cầu nguyện hàng ngày. Anh hãy giữ gìn cẩn thận – Xâu chuỗi này đã mang đến cho em niềm vui và bình an trong tình thương của Chúa và Đức Mẹ. Em muốn trao lại cho anh để anh sẽ được Chúa và Đức Mẹ yêu thương gìn giữ anh, chúc phúc cho mối tình của chúng ta và nhất là với anh, trong bất cứ hoàn cảnh nào, khi nhìn thấy xâu chuỗi này là anh sẽ nhớ đến em.

Ngừng một lúc nén xúc động, Hiền tựa đầu vào vai Sơn thủ thỉ giọng mơ màng:

  • Tiếng dương cầm thánh thót ngày nào vang lên lời ngợi ca Chúa đã dẫn dắt anh tìm đến với em, thì nay với xâu chuỗi Mân côi này, em cũng mong nó sẽ là món kỷ vật thiêng liêng, để ơn lành của Chúa và Đức Mẹ sẽ gìn giữ và đưa ta về lại với nhau.

Nói đến đây, Hiền chợt nức nở:

  • Cuộc chiến tàn ác này không biết đến bao giờ mới chấm dứt, cuộc đời của chúng mình biết còn có cơ hội để gặp lại nhau nữa không? – Đó là một câu hỏi chưa tìm ra lời đáp, nhưng với riêng em – em sẽ giữ mãi hình ảnh và tình yêu của anh trong trái tim em. Em sẽ chờ đợi và cầu nguyện để xin Chúa và Đức Mẹ lại mang anh trở về với em – Hãy hứa với em, anh sẽ sống và trở về với em nha anh!

Sơn chết lặng, anh không hề nghĩ đến phút chia tay lại đau đớn và khắc khoải như thế này. Anh nhẹ nhàng hôn lên xâu chuỗi và bỏ vào túi áo nơi lồng ngực và chua xót khi thấy rằng, hành trang đời lính của mình chẳng có gì để kỷ niệm cho nhau lúc chia tay. Cảm giác sắp mất mát, không còn được gặp lại Hiền nữa khiến Sơn thêm hốt hoảng:

  • Đến giờ anh phải đi rồi, anh chẳng có gì để trao lại cho em ngoài tình yêu của trái tim người lính trẻ. Anh cũng muốn trao cho em tình thương mà mẹ anh dành cho anh – Một người mẹ già sống đơn chiếc nơi một thị trấn nhỏ miền Tây – hãy đến với mẹ, mẹ anh sẽ thương em như anh đang thương em… Địa chỉ của mẹ trong chiếc thẻ sinh viên cũ của anh đây.

Vuốt nhẹ lên ngực áo, Sơn nhìn sâu vào mắt Hiền:

  • Anh sẽ gìn giữ xâu chuỗi này với lời cầu nguyện của em dành cho anh. Anh hứa, anh còn, xâu chuỗi còn, với niềm tin vào Chúa lòng lành và Đức Mẹ nhân từ sẽ ban ơn thiêng gìn giữ tình yêu của chúng ta và cho chúng ta đoàn tụ với nhau trong một mái nhà.

Chiếc thẻ sinh viên ố vàng nằm trong ngăn bóp đã được Sơn vội vã lấy ra trao cho Hiền. Người thanh niên trong ảnh nét mặt trẻ trung với đôi mắt suy tư như đang bâng khuâng nhìn vào cuộc sống. Hiền nhìn Sơn rồi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, và chợt cảm thấy dường như ánh mắt anh trong ảnh long lanh thoáng hiện một niềm vui – Anh đã tìm thấy một tình yêu đích thực trong đời.

oOo

Rồi họ có còn gặp lại nhau không ngoại?

Bé Như Quỳnh im lặng nằm nghe ông kể chuyện tự nãy giờ, thấy ông dừng lại uống nước khá lâu, nóng lòng băn khoăn hối thúc.

  • Câu chuyện còn dài lắm cháu à! Họ còn phải vượt qua rất nhiều gian nan thử thách… Câu chuyện được tiếp tục từ ngôi thánh đường cổ kính trên phố núi. Một người đàn ông ăn mặc khá lịch sự đã bị anh em bảo vệ bắt gặp đang dùng vật nhọn khắc sâu một đường vạch trên cội thông già. Mặc cho mọi lời giải thích, ông ta được đưa về văn phòng vì tội phá hoại cây xanh. Ngồi trước mặt vị linh mục quản xứ, Sơn, người đàn ông ấy đã xúc động kể lại chuyện tình của đời mình:

…Chúng con bặt tin nhau từ đấy, trở về đơn vị, con đã tiếp tục cuộc đời lính chiến rong ruổi khắp các chiến trường, cho đến ngày con bị thương nặng trong một trận đánh khốc liệt và bị bắt làm tù binh. Mãi hơn 3 năm sau ngày hòa bình được lập lại trên đất nước, con mới được thả về. Con đã tìm gặp lại mẹ con trong niềm vui cháy lòng của ngày đoàn tụ. Đôi mắt của mẹ con đã khô cạn không còn giọt nước mắt nào để khóc mừng sự hồi sinh của đứa con yêu dấu từ địa ngục trở về. Nhìn lên chiếc bàn thờ với bức di ảnh thời sinh viên đang nghi ngút khói hương, con đã hiểu nỗi đau thương bao năm tháng qua mà mẹ mình phải chịu đựng. Nhưng rồi cuộc mưu sinh và xâu chuỗi Mân côi bấy lâu nay vẫn gắn chặt vào đời con qua bao nỗi thăng trầm, chia sẻ với con biết bao niềm đau và nỗi nhớ, một lần nữa đã buộc con rời xa mẹ. Một người bạn cũ có nghề xây dựng đã mời con về cùng cộng tác làm ăn, con đã nhận lời để có điều kiện lo cho mẹ và cũng nhằm có cơ hội để đi tìm một bóng hình mà con đã khép chặt trong tim. Con đã nhiều lần trở về đây, phố núi đã đổi thay quá nhiều, những hình ảnh, con đường, phố xưa thời khói lửa đã không còn tồn tại. – Trở lại nơi gia đình Hiền đã sống, chỉ bắt gặp những ánh mắt xa lạ lạnh lùng. Lần đó con đã tìm đến đây và để lại dấu khắc đầu tiên trên cội thông này. Mỗi năm, đúng vào ngày hẹn tao ngộ con đều trở về đây và đau đớn thay, chỉ tìm thấy những vết khắc chồng chất trên con tim rỉ máu của chính mình.

Sơn chợt thở dài :

  • Mười năm rồi còn gì, không một tin tức, chẳng chút hy vọng; mẹ con đã già rồi và luôn mong con có được một mái ấm gia đình để bà được an tâm. Con đã từ chối tất cả chỉ vì con vẫn có một niềm tin vào Chúa và Đức Mẹ mà con luôn cầu nguyện hàng ngày sẽ đưa Hiền trở về với con.

Cha quản xứ trầm ngâm lắng nghe rồi đột ngột góp lời:

  • Thế hỏi thật! Cho đến nay anh có lúc nào tìm đến Đấng mà anh tin yêu chưa?

Sơn lắc đầu tỏ vẻ chưa hiểu, cha giải thích thêm:

  • Tình yêu của cô Hiền và anh là tình yêu mà Ngài đã ban cho loài người. Qua cô Hiền, Ngài muốn đưa anh tìm đến và biết được một tình yêu lớn lao hơn, cội nguồn của tình yêu.

Bắt gặp cái nhìn của Sơn vẫn mơ hồ, nên cha hỏi thêm:

  • Xâu chuỗi cô Hiền cho, hiện giờ anh còn cất giữ không?
  • Thưa cha! Còn chứ! Con luôn cất giữ xâu chuỗi này bên mình…
  • Tốt lắm, thế anh có sử dụng xâu chuỗi trong mỗi lúc cầu nguyện như cô Hiền ngày xưa vẫn làm không?

Sơn ấp úng – Quả là anh không nghĩ đến điều này, và cho đến bây giờ có lẽ anh cũng chưa hiểu rõ ý của cha và Hiền thế nào?

  • Cô Hiền muốn anh tin vào Chúa, tặng anh xâu chuỗi này là ý muốn anh trở nên là con cái Chúa như cô, để có thể sử dụng xâu chuỗi này mà nhớ cô ấy, giữ vững niềm tin yêu và cậy trông vào sự chúc phúc của Chúa, để hai người qua tình yêu của Ngài, có cơ hội tìm về với nhau.

Dừng một lúc, cha nhấn mạnh:

  • Hãy đến với Chúa Giêsu Kitô, Vua Tình yêu. Nơi Ngài, anh sẽ có dịp khám phá và tìm thấy một tình yêu đích thực, một tình yêu cho đi… Hãy trở nên là con cái của Ngài, để được thắm đượm tình yêu ấy.

Cha mỉm cười, mời gọi:

  • Mà biết đâu, khi có cùng một tình yêu, một người Cha chung, với sự đồng cảm, Hiền cũng sẽ tìm về với anh như anh đang tìm về với cô ấy, tìm gặp lại anh trong tình yêu của Đấng mà hai người luôn yêu thương và nguyện xin.

Sơn hạnh phúc như người vừa tìm thấy ánh sáng soi đường trong đêm đen mù mịt bấy lâu nay:

  • Cám ơn cha! Con đã hiểu! Con xin vâng theo ý Cha! Con sẽ ở lại đây học đạo để có dịp lần kính xâu chuỗi mân côi này.

oOo

Phố núi những ngày cuối đông – Những con đường nhỏ quanh co vẫn chập chùng ngập tràn sương giăng phủ kín. Đan xen trong những dòng người ngược xuôi tất bật gánh hàng vào phố chợ, bóng một người con gái với chiếc áo dài trắng nền nã, cổ choàng chiếc khăn len duyên dáng đang một mình hờ hững bước đi. Mười năm đã trôi qua với biết bao thay đổi. Thành phố ngày nào với những công trình phục vụ cuộc chiến đã biến mất, thay bằng một phố thị ảm đạm, tiêu điều, nhếch nhác hơn xưa. Trên đỉnh mù xa, ngôi thánh đường gỗ rêu phong, ẩn khuất giữa những hàng thông với chiếc Thánh giá vút cao, vẫn u uất vươn mình nhìn vào năm tháng. Quì vào hàng ghế nguyện cầu, người con gái chầm chậm ngước nhìn lên tượng Chúa dang tay trên cao với đôi mắt u buồn, ngấn lệ.

  • Chúa ơi ! Con đã về đây với Chúa! Chúa ơi!

Hiền! Chính Hiền là người con gái đã lặng lẽ trở về với đường phố cũ, với thành phố dấu yêu xưa, với ngôi thánh đường ấp đầy kỷ niệm này sau thời gian dài xa vắng. Hiền đến đây để tạ ơn Chúa và Đức Mẹ đã rộng mở vòng tay đón cô trở về. Từ trong tiềm thức, Hiền lặng lẽ len vào lối mòn ra rừng thông ngày xưa, giờ vẫn còn ngập tràn hoa dã quì hương thơm ngào ngạt và cội thông già vẫn trơ gan vươn bóng lên trời xanh. Hiền chầm chậm đến bên ghế đá, nhìn xuống nơi gốc thông xưa mình và anh ấy đã từng giao ước – Chúa ơi! Trên lớp vỏ nhẵn thín ngày nào, nay đã hiện lên những nét vạch thẳng tắp, sần sùi. Tất cả các nét vạch đều tập trung về một chữ Mẹ đậm đà. Hiền như muốn ngất đi trước những cảm xúc hạnh phúc vui buồn lẫn lộn.

  • Chúa ơi! Mẹ ơi!

Hiền thầm gọi! Anh ấy vẫn còn sống và đã trở về đây tìm con như đã ước hẹn ngày xưa. Sau giây phút xúc động mãnh liệt, Hiền chợt băn khoăn, đưa bàn tay lần đếm từng nét khắc thẳng hàng – sao chỉ có bốn vạch sau hơn mười năm trời xa cách. Sơn ơi! anh đã mõi mòn, đánh mất niềm tin sau thời gian dài chờ đợi vô vọng, hay anh đã thay đổi rồi và chỉ tìm về đây như đi tìm một kỷ niệm đáng nhớ ngày xưa.

Nước mắt ngấn dài, Hiền mân mê lên từng nét khắc như cố tìm bàn tay ấm áp của Sơn – Ký ức như sống lại, hình ảnh Sơn như đang hiện về nơi đây làm gương mặt Hiền thêm nhạt nhòa nước mắt, phủ kín nỗi nhớ thương. Anh còn sống là em mừng rồi! Nếu anh không còn nhớ đến em, nhớ lời hẹn ước năm xưa, mà đi tìm hạnh phúc riêng tư, thì em cũng đành chấp nhận và cũng không oán trách gì anh đâu, vì em đã bỏ anh mà đi xa vời vợi… Nghĩ đến đây, lòng Hiền chợt thắt lại, nỗi nhớ đong đầy ngập tràn nỗi buồn trống vắng, hụt hẫng, thất vọng… gợi nhớ năm tháng đã qua.

Chia tay Sơn, Hiền cùng gia đình di tản chạy về Sàigòn tá túc nhà một người quen. Cuộc chiến lan rộng dần khắp đất nước, không còn hy vọng gì vào sự ổn định trở về, nên cuối cùng nhờ vào thân thế, gia đình nàng đã lên máy bay rời quê hương sang định cư ở đất nước Hoa Kỳ. Nơi xứ lạ quê người, Hiền được tiếp tục học tập trong nỗi nhớ luôn hướng về vùng trời khói lửa, nơi Hiền đã để lại một bóng hình yêu dấu – Người ấy vẫn đang bị cuốn mình vào cuộc chiến tàn khốc, đối mặt với làn tên mũi đạn và giờ đây không biết sống chết thế nào? Hiền đã cố gắng học tập giỏi để quên đi nỗi nhớ và cũng để có điều kiện sau này trở về tìm lại người xưa. Cuối cùng, Hiền đã đạt được ước nguyện, tốt nghiệp ra trường loại giỏi và tìm được một việc làm tốt đẹp có thu nhập rất cao – sắc đẹp, địa vị và tiền tài đều thuận lợi khiến Hiền được xem như một bông hoa quý giá trên vùng đất mới. Nhiều gia đình danh vọng, giàu sang muốn có Hiền trong gia đình họ, nhiều chàng trai thành đạt và ngay cả những anh chàng người Mỹ cũng ngắm nghé chuyện cưới xin. Gia đình Hiền ban đầu còn chìu theo ý con để mặc Hiền chọn lựa nhưng sau năm lần bảy lượt, tất cả đều bị Hiền chối từ thì mẹ Hiền bắt đầu sốt ruột, hối hả kiên quyết bắt Hiền phải chọn lựa, nhận lời – Người con gái chỉ có một thời, bỏ qua cơ hội coi chừng đến lúc tuổi xuân trôi qua thì không còn dịp thành thân nữa đâu con ạ!

Mẹ Hiền thường thủ thỉ khuyên con. Ban đầu Hiền còn hẹn lần hẹn lựa, nhưng trước áp lực gia đình ngày càng tăng Hiền đành phải nói thật – Trái tim Hiền đã gửi lại ở Việt Nam, đã trao cho một người lính trẻ, mà cuộc đời anh bây giờ Hiền cũng không còn biết được ra sao?. Chiến tranh đã chấm dứt, chúng con sẽ tìm gặp lại như lời hẹn ước. Hiền hứa, đã nhờ các bạn thân tìm kiếm anh ở quê nhà, nếu biết được người thanh niên ấy không còn nữa hay đã lập gia đình – Hiền sẽ vâng lời cha mẹ thành hôn với bất cứ người nào mà gia đình chọn lựa.

Mẹ Hiền hết sức sửng sốt trước sự thật mà con mình vừa nói ra, bà không nghĩ con mình lại có tấm lòng gắn bó keo sơn với một mối tình thoáng qua trong thời niên thiếu. Riêng ba Hiền thì khác, ông xúc động và cảm thông với người trai trẻ đã từng sống chung cùng một chiến tuyến với mình trong những năm tháng máu lửa năm xưa, nên ông tôn trọng sự lựa chọn của con gái. Ông tìm hiểu về Sơn và nhờ người quen ở bên nhà liên lạc tìm kiếm tung tích của Sơn. Hiền sung sướng trước sự quan tâm của ba trước tình yêu của hai đứa, nhưng đôi lúc Hiền cũng thấy ngã lòng khi thấy rằng khó có cơ hội được trở về quê hương để có thể tìm gặp Sơn – Nhưng rồi cũng từ trong sâu thẳm của con tim mách bảo, Hiền lại có một niềm tin mãnh liệt, Chúa sẽ nhận lời cầu xin mỗi ngày của Hiền và hai đứa sẽ được gặp lại nhau.

Mỗi ngày, Hiền vẫn giữ thói quen sau khi đi làm về, đều lái xe đến ngôi thánh đường của giáo xứ, kiên tâm cầu nguyện. Cuối cùng, có lẽ bị lay chuyển trước tình yêu sâu sắc của Hiền, Chúa và Đức Mẹ đã dang rộng vòng tay. – Đất nước dần mở cửa, những người bỏ nước ra đi nay được phép trở về. Hiền vui mừng vội vã thu xếp cho chuyến hành trình trở về quê hương để tìm lại người xưa và nhất là để đi tìm câu trả lời xác thực cho chính cuộc đời mình – Chúa có nhậm lời gìn giữ người đàn ông mà Hiền yêu thương, chờ đợi không? và có chúc phúc cho mối tình của hai đứa không?

  • Con có quen với người khắc những nét chạm vào cội thông già này hỡ con?

Dòng tư tưởng đang bay bổng bất ngờ bị cắt đứt. Hiền hốt hoảng trước những lời thăm hỏi đột ngột đến từ sau lưng. Nàng đứng bật dậy định bước đi như người có tội vừa bị bắt gặp.

  • Bình tĩnh đi con! Cha chỉ hỏi thăm con thôi!

Vẫn còn run rẩy, Hiền quay lại nhìn vào vị linh mục đang thong thả bước đến gần, với cái nhìn như của người vừa phạm tội trọng. Nụ cười khoan thai đầy cảm thông của cha quản xứ đã làm Hiền dần yên tâm:

  • Thưa cha, cha biết người này ư?
  • Cũng có thể, nhưng thôi con vào đây, cha sẽ cho con biết đôi điều xem có liên quan đến con không?

Vào văn phòng giáo xứ, ly nước mát được cha mời đã làm cho Hiền trấn tỉnh lại. Hiền cảm thấy hồn lâng lâng hạnh phúc vì dường như có điều gì tốt lành đang sắp đến với mình. Cử chỉ ân cần và những lời thăm hỏi của cha làm Hiền ngợ thấy hình như cha đã biết nhiều việc liên quan đến Hiền.

  • Đấy! con coi có quen với người này không?

Một trang giấy trong quyển sổ rửa tội ố vàng với nét bút chững chạc, chân phương của người mục tử được mở ra – … Ngọc Sơn, sinh ngày… rửa tội ngày… Ơ! Sơn của mình đây mà! mở nhanh chiếc bóp, rút ngay tấm thẻ sinh viên của Sơn ra dò lại.

  • Đúng anh rồi! Đúng anh ấy rồi cha ơi!

Hiền run rẩy nghe cha quản xứ kể về Sơn, về niềm đau và nỗi nhớ mong khắc khoải mà chàng thanh niên đã mang nặng trong cả một hành trình dài đi tìm người yêu dấu. Sống sót trở về từ cuộc chiến, mang trong mình cả vết thương chiến tranh lẫn vết thương lòng vì nỗi trống vắng đánh mất người yêu – Sau những ngày lao động kiếm sống vất vả là những chuỗi chuyến đi dài tìm kiếm khắp nơi – Từ những chốn thị thành phồn hoa đô hội, đến tận những vùng kinh tế mới xa xôi cách trở. Hành trang đồng hành gắn bó với anh suốt những tháng ngày tìm kiếm tuyệt vọng ấy là xâu chuỗi Mân côi kỷ niệm, với niềm tin mãnh liệt vào Chúa và Đức Mẹ đã giúp anh vượt qua bao nỗi thất vọng, chán chường. Một trong những lần trở về nơi hẹn hò năm xưa, anh đã được vị linh mục quản xứ giúp hiểu được ý nghĩa sâu sắc của món quà huyền diệu ấy, từ đó anh đã tìm thấy được tình yêu đích thực của vị Thiên Chúa mà anh tôn thờ – Anh đã ngộ ra chân lý để xin được trở nên là con cái Chúa với niềm ước mong đơn sơ, hàng ngày, được cầu nguyện bằng xâu chuỗi tình yêu, được cầu nguyện bằng chính nhịp cầu Mân côi giúp anh tìm lại được người con gái mà anh yêu dấu.

oOo

  • Bà Hai ơi! Có khách tìm bà nè!

Tiếng gọi của một cậu bé hàng xóm vang lên hối hả.

Đang nằm trên võng lắc lư tìm cơn gió thoảng từng đợt men theo sông nhè nhẹ thổi vào nhà, giúp xua đi cái không gian nóng bức của buổi trưa hè oi ả. Bà Hai vội choàng ngay dậy ngước nhìn qua song cửa. Dáng một người thiếu nữ xinh xắn nhưng trông rất lạ, đang từ ngoài hiên nhìn quanh quan sát ngôi nhà bà. Chợt cô ta bước nhanh qua khung cửa, đến nhìn chăm chú vào bức ảnh người con trai mà bà đang treo trên vách.

  • Ai tìm mình vậy cà! mà bộ hổng chừng có quen với thằng Sơn nhà mình sao mà nhìn ảnh nó chăm chú vậy ha!

Bước xuống võng, bà đến sau lưng người khách lạ, nhẹ hỏi:

  • Xin lỗi, cô tìm ai?

Cô gái mãi mê nhìn vào bức ảnh, nghe lời hỏi giật mình quay lại. Phát hiện gương mặt cô gái đang nhạt nhòa nước mắt, Bà hốt hoảng liên tưởng không biết có chuyện gì xảy ra với con mình không?

  • Cô là ai? Có gì đã xảy ra với con tôi?

Cô gái lau nhanh dòng lệ, chợt thấy mình quá sổ sàng khi tự tiện vào nhà nên bước đến bên bà trấn an:

  • Thưa bác, con xin lỗi bác, không có điều gì đâu. Ngập ngừng một lúc, cô nói tiếp giọng xúc động:
  • Xin phép bác cho con hỏi thăm, bác có phải là mẹ của anh Sơn không? và… bây giờ anh Sơn sống ra sao hở bác?

Trước những câu hỏi tới tấp của cô gái, bà Hai chợt dè chừng – Sao tìm con mình mà lại khóc, không biết con mình có làm điều gì hại cho người ta không? Bản chất bảo vệ của bà mẹ làm bà trở về thế thủ:

  • Cô tìm Sơn nào? Xóm này có rất nhiều Sơn.
  • Anh Sơn ngày xưa đi lính đó bác, ảnh có mẹ bán trầu cau ở chợ này. Ảnh có cho con địa chỉ nhà ở đây lúc chia tay.

Giọng cô chợt chùng lại, e ngại:

  • Chiến tranh ly loạn, tụi con lâu rồi không gặp được nhau. Hôm nay nhân được về nước, con lần theo địa chỉ ảnh cho đi tìm bác…

Vừa nói, người cô gái vừa đưa cho bà xem chiếc thẻ sinh viên có dán ảnh Sơn ngày xưa, người trong ảnh giống với bức hình mà bà đang treo trên vách giữa nhà – Đúng nó rồi. Bà nghĩ thầm trong bụng nhưng vẫn chưa tin.

  • Nhưng cô là gì với nó! Sao cô có được tấm thẻ này?

Cô gái mừng gỡ:

  • Câu chuyện giữa con và anh Sơn còn dài lắm! Mà đúng bác là má anh Sơn hở bác?

Bà Hai nhè nhẹ gật đầu xác nhận.

  • Vậy anh Sơn bây giờ ở đâu vậy bác? Giọng cô chợt lo lắng, nhỏ dần: – Ảnh có gia đình riêng chưa bác?…

Như bị đánh trúng nỗi niềm đau khổ, mong đợi bấy lâu, bà quên cả ý định giữ kẽ ban đầu:

  • Nó làm ăn ở đâu trên miệt Sàigòn, lâu lâu mới về thăm tui một lần – Bà hơi hãnh diện chỉ quanh nhà – Đó! Nhà này nó cất lên cho tui dưỡng già đó, nhưng giờ cũng một thân một mình, nó có chịu lấy vợ cho tôi có cháu ẳm bồng gì đâu! Nhắc nó, dạm cho nó mấy đám quanh đây cũng đẹp người, đẹp nết; nó cứ gạt phăng đi, bảo chừng nào tìm được người ưng ý, nó sẽ đưa về cho tôi coi mắt.

Giọng bà trở nên nghi vấn :

  • Nghe nói nó đi tìm cô nào quen với nó lúc còn đi lính trên cao nguyên mà nó hứa hẹn với người ta hồi trước – mà cho tới bây giờ có thấy gì đâu ?

Tiếng thở dài của bà chưa kịp dứt, cô gái đã lao tới ôm chầm lấy bà, nụ cười rạng rỡ :

  • Con là người bạn gái năm nào trên cao nguyên của anh Sơn đây bác ơi! Ôi! Con mừng quá! Cứ lo không tìm được bác, không gặp lại được anh Sơn! Ngước mặt nhìn lên, cô lẩm bẩm:
  • Tạ ơn Chúa! Tạ ơn Mẹ Maria!…

Cô gái nắm chặt đôi bàn tay bà, lắc lư:

  • Con cám ơn bác! Thế làm sao gặp được anh Sơn hở bác?

Bà Hai ngỡ ngàng, cô gái ăn mặc sang trọng, gương mặt đẹp đẽ này là bạn gái của con bà sao? Thằng kín kẽ thật, hèn gì chỉ ai nó cũng lắc đầu. Bà vội vàng mở chiếc hộc tủ thờ, lấy ra một cái thẻ.

  • Đó! Mỗi lần muốn nói chuyện với nó, nhờ hàng xóm gọi số nó ghi trên đó.
  • Con xin bác!

Cô gái run run cầm tấm danh thiếp, lấy chiếc điện thoại bấm nhanh các con số. Bà Hai ý tứ lùi ra sau bếp cho cô ta được tự nhiên, nhưng chưa bước đâu xa, bà bỗng hốt hoảng khi thấy cô gái từ từ ngã lăn xuống bộ sa lông giữa nhà, ngất đi sau tiếng gọi lớn:

“Em đây! Hiền đây anh ơi!…”

oOo

Bé Như Quỳnh lo sợ hỏi thăm :

  • Rồi cô ấy có chết không ông?

Ông ngoại xoa đầu, nháy mắt liếc sang bà ngoại đang ngồi chải tóc bên khung cửa sổ, bảo cháu:

  • Con sang hỏi bà thì rõ hơn. Lúc ấy ông không có nhà nên không biết được.

Bé Như Quỳnh chạy ù đến bên bà, nũng nịu:

  • Bà ơi! Bà kể tiếp cho cháu nghe đi! Chuyện ông ngoại kể cho cháu nghe nãy giờ đó!

Loáng thoáng nghe câu chuyện giữa hai ông cháu nãy giờ, nhưng chẳng rõ ý chồng ra sao nên bà hỏi lại:

  • Ông kể chuyện gì cho cháu vậy! Mà kể đến đâu làm sao tôi biết mà kể tiếp cho cháu đây?
  • À! Chuyện kể về xâu chuỗi Mân côi của nhà mình! Tôi đã kể đến lúc cô Hiền vừa nghe tiếng tôi trên điện thoại thì ngất xỉu đó mà…

Gương mặt bà đỏ bừng lên, liếc nhìn ông cười tủm tỉm:

  • Cái ông này! Cháu còn nhỏ chưa biết gì mà ông kể chuyện đó làm chi! À mà thôi! để ngoại kể tiếp cho Như Quỳnh nghe với điều kiện – Biết rõ rồi, cháu phải quý trọng xâu chuỗi mà ngoại đã đặt trước bàn thờ Chúa đó nghe!
  • Dạ con biết rồi! Ngoại kể đi ngoại!

oOo

… Bà Hai chạy đến đỡ cô gái lên – Tiếng Sơn trong điện thoại vẫn vang lên hối hả, đơn độc:

  • Hiền! Hiền ơi! Em đâu rồi! Hiền ơi!…

Bà Hai luýnh quýnh nhặt chiếc điện thoại, rối rít gọi con:

  • Sơn ơi! Sơn đó hả con! Mau về đây! Cái cô gì đó mới gọi cho con, bây giờ cổ ngất xỉu rồi! Có một mình má ở nhà hà! Về lẹ đi con!
  • Được rồi! Con về ngay! Cô ấy là Hiền, là cô gái ở cao nguyên mà bấy lâu nay con vẫn đi tìm đó má! Má chăm sóc Hiền giúp con! Con lên xe về ngay đây! À mà má ơi! Má gọi bác sĩ ở gần nhà đến chăm sóc cho Hiền giúp con đi má! Khi nào Hiền tỉnh lại, má cứ dặn Hiền ở đó với má chờ con về!

Cô gái dần lay tỉnh, nước mắt ngắn dài đã vội hỏi bà Hai:

  • Anh Sơn đâu rồi bác? Ảnh có về đây không bác?

Chợt nhớ cử chỉ của mình quá tự nhiên, sỗ sàng, cô gái cố gượng ngồi dậy xin lỗi:

  • Bác thương con, đừng giận con nghen bác! nghe tiếng anh Sơn con mừng quá nên nghẹn cả lời, choáng ngộp lồng ngực không thở được, nên…

Bà Hai không trả lời, ngắm nhìn cô gái chăm chăm – Con nhỏ coi cũng đẹp người và tánh tình coi cũng mềm mỏng dễ thương quá chớ! Hèn gì con mình nó chẳng hết lòng chờ đợi, tìm kiếm bấy lâu nay. Một niềm vui về hạnh phúc tương lai của con chợt thoáng qua làm bà mừng rơn quên cả trả lời:

  • Con là Hiền mà thằng Sơn vừa nhắc đến phải không? Nó đi tìm con biết bao năm nay mà cứ cố giấu bác. Lúc nãy con ngất, nó có gọi về dặn bác lo cho con và con cứ ở đây mà chờ nó! Nó đang trên đường trở về và bác thấy nó vui lắm con ơi! À, mà con đã bớt mệt chưa?

Nói xong, bà lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, ôm Hiền vào lòng vỗ về như đang chăm sóc đứa con của chính mình. Hiền ngây ngất như đang chìm trong giấc mơ. Bà mẹ bằng xuơng bằng thịt mà Sơn từng gửi gắm tình yêu của mẹ cho Hiền năm xưa, giờ đang hiện diện nơi đây. Trong vòng tay ấm áp của mẹ, Hiền mới nhớ chữ Mẹ trên cội thông già mà Sơn cố tình khắc lại để nhắc nhở Hiền – “Hãy tìm về với mẹ, đó là nơi hội tụ của tình yêu chúng ta, Sơn ơi!” – Hiền hạnh phúc thầm nghĩ.

oOo

Sơn lao nhanh vào nhà như cơn lốc! Phòng khách trống vắng. Có tiếng chuyện trò thủ thỉ vọng lên từ sau nhà. Sơn bước vội ra sau bếp. Bóng bà Hai đang lúi húi vừa trò chuyện vừa thổi bùng lên ngọn lửa trên bếp than hồng. Một người con gái trong bộ áo bà ba giản dị ngồi cạnh bà vừa nhặt rau, vừa chăm chú lắng nghe. Hiền! Đúng là Hiền rồi! Cái dáng thon thả, cử chỉ khoan thai nhẹ nhàng của người con gái ngồi đệm đàn trong ngôi thánh đường năm xưa từ trong ký ức đã quay về với Sơn. Sơn ôm chặt lấy lồng ngực đè nén những nhịp tim đang chực òa vỡ tung ra khỏi cơ thể của mình – Con tạ ơn Chúa nhân ái và Đức Mẹ lòng lành. Người đã nhận lời cầu xin của con. Đã mang người con gái yêu dấu từ phương xa trở về đây với con như một phép lạ. Sơn hồi hộp đứng tựa vào cửa buồng nhìn Hiền không chợp mắt – Hiền ơi! anh muốn gọi lớn tên em mà sao giờ đây môi anh chẳng thốt được nên lời. Anh sợ đây là ảo ảnh, sẽ có thể tan biến đi! Linh tính của tình yêu hình như đang thầm mách bảo. Hiền chợt quay mặt lại và bắt gặp hình bóng của người xưa hiện ra như trong một giấc mơ. Hiền bật phóng lên, lao nhanh về phía Sơn:

  • Anh ơi! Em về với anh đây!… rồi vỡ òa ra khóc nức nở. Những giọt nước mắt như những dòng suối yêu thương, chờ đợi, khoắc khoải mong chờ bấy lâu nay, giờ mới được khơi nguồn tuôn chảy bất tận. Sơn ôm chặt người yêu vào lòng mà cứ ngỡ đang bay bổng trong một cơn mê. Nước mắt ứa tràn trong niềm hạnh phúc vô biên – Giờ con mới cảm nhận xác thực, chỉ có tình yêu của Chúa mới có thể làm nên điều kỳ diệu này.

Hiền ngây ngất áp mặt vào chiếc lồng ngực êm dịu của người tình, như năm xưa mình đã có lần úp mặt vào trong nỗi đớn đau của ngày chia xa, không biết đến khi nào gặp lại. Còn giờ đây… ôi! Cái niềm vui của ngày đoàn tụ sao mà êm đềm tuyệt vời quá!…

Những hạt tròn ẩn hiện dưới lớp áo nơi lồng ngực Sơn hơi cồm cộm khiến Hiền sững sờ. Hiền lấy tay vuốt nhẹ đôi lần và cảm giác ngờ ngợ hình như đây là một vật rất quen… Đoán được ý Hiền, Sơn nhẹ nhàng kéo vật ấy ra từ cổ áo – xâu chuỗi Mân côi yêu quí mà Hiền đã tặng Sơn ngày nào lúc chia tay, giờ đang đêm ngày ủ kín trái tim tín thác của Sơn bấy lâu nay – Xâu Chuỗi Tình Yêu.

Bà Hai nãy giờ lặng lẽ chứng kiến giây phút hội ngộ đầy xúc động của con trẻ bên cạnh nồi cháo gà đang sôi sùng sục trên bếp, như chính nỗi mừng vui đang sôi động trong lòng bà – Chúa ơi!… Bà buộc miệng gọi hai tiếng thân thương mà hai đứa nhỏ đang không ngừng thốt lên – không biết Chúa là ông nào, nhưng chắc phải tốt lành lắm mới thấy hai đứa luôn miệng kêu vang. Nghe tiếng bà, Sơn và Hiền nước mắt ngắn dài cùng chạy đến ôm chầm lấy mẹ.

  • Má ơi! Chúng con thương má vô cùng!

Bà Hai ngẩn người, ngây ngất như đang bay giữa tầng trời. Cái hạnh phúc quá lớn lao mà có lẽ trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên bà có được – Đến lúc ngả bóng xế chiều, bỗng có được niềm vui lớn lao, có thêm được một đứa con yêu – Đứa con dâu mà bà hằng khao khát, bà dang rộng hai cánh tay ôm chặt hai mái đầu, hôn nhẹ lên từng gương mặt đẫm lệ, thì thầm thốt lên trong tiếng nấc:

  • Các con ơi! Mẹ thương các con biết bao!

oOo

Phố núi cao, phố núi đầy sương, phố núi cây xanh, trời thấp thật buồn – Anh khách lạ, đi lên đi xuống, may mà có em, đời còn dễ thương*… Thung lũng hoa cúc vàng phía dưới rừng thông ngập tràn bướm trắng, len lỏi giữa những hàng cây, đôi tình nhân trẻ tay trong tay lặng lẽ bước đi.

  • Em đã báo về gia đình, cho biết em đã tìm gặp được anh – Ba em rất mừng, mẹ em thì còn băn khoăn, nhưng nói chung là rất đồng tình với em khi biết rằng anh đã có trái tim của Chúa trong lòng. Ba mẹ em rất yên tâm. Ngập ngừng giây lát, Hiền liếc nhìn Sơn rồi cúi đầu nói khẽ:
  • Cuối cùng, ba mẹ em hỏi ý kiến hai đứa giờ đây tính sao?

Hiền dừng chân lặng im chờ đợi. Đúng như lòng đã mong ước từ lâu, Sơn chầm chậm xoay người Hiền đối diện với mình. Đôi bàn tay nắm chặt đôi bàn tay nồng ấm của Hiền và như một nghi thức thiêng liêng, một bên chân của Sơn từ từ khụy xuống trên nền lá thông già thoang thoảng mùi hương nhựa mới, mắt hạnh phúc nhìn sâu vào đôi mắt người tình trăm năm mà mình hằng mong đợi:

  • Trước mặt Thiên Chúa Tình yêu, trong không gian đầy ắp kỷ niệm ngày xưa yêu dấu của phố núi này – Anh chính thức ngỏ lời xin được cưới em làm vợ. Từ trong sâu thẳm của con tim anh suốt thời gian qua, em đã là người tình, người vợ dấu yêu mà Thiên Chúa đã trao ban cho anh. Hãy trả lời anh đi em! Em có bằng lòng về với anh để xây dựng một mái ấm gia đình không em?

Đôi dòng lệ rưng rưng chợt tuôn trào trên đôi má Hiền – Chúa ơi! Con hạnh phúc quá! Giây phút chờ đợi bao năm dài khoắc khoải, âu lo giờ đây đã thành hiện thực. Chúng con giờ đây đã có nhau. Hiền mạnh dạn gật đầu:

  • Vâng! em đồng ý làm vợ anh. Thời gian dài chờ đợi và quay về đây với anh là để em đi tìm giây phút quý báu này đây! Em yêu anh nhiều lắm Sơn ơi!

Hiền kéo Sơn đứng dậy, nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt nhạt nhòa nước mắt:

  • Nhẫn cưới em đâu?

Nhớ lại trò vui ngày xưa lúc hai đứa thường lang thang trong những khu rừng vắng. Sơn vội quay đi và nhanh chóng trở về với hai cọng cỏ may còn thơm mùi đất núi. Bàn tay thoăn thoắt của người lính trẻ năm xưa trong chốc lát đã tạo nên hai chiếc nhẫn cỏ duyên dáng xinh xinh.

  • Giờ đây anh xin trao em nhẫn cỏ cầu hôn, mai này trước mặt Chúa trong ngôi thánh đường, anh sẽ trao em nhẫn cưới cuộc đời – Để xin Chúa và mọi người chúc phúc cho tình yêu chúng ta được bền vững – được không em?

Hiền sung sướng gật đầu, đôi nhẫn cỏ đơn sơ được trao nhau, nỗi bật trên đôi bàn tay đã đan kết lại trong niềm vui hợp nhất. Hiền ngả đầu vào vai Sơn nghĩ tới tương lai.

  • Ba mẹ em sẽ về dự lễ cưới của chúng mình. Anh hãy về xin má định ngày, để em báo tin cho gia đình em.

Chợt nhớ một điều quan trọng vừa hiện lên trong trí, Hiền hỏi Sơn ngay :

  • Ba mẹ em muốn em trao đổi với anh điều này – Ba mẹ em muốn sau lễ cưới, gia đình mình sẽ cùng về sống với nhà em bên Mỹ, anh nghĩ sao anh? Trầm ngâm một lúc lâu, Sơn trả lời:
  • Em đừng buồn! Cám ơn ba mẹ em! Nhưng anh sẽ không đi đâu cả! Anh tìm thấy Chúa ở đây, và Chúa đã ban cho anh một phép lạ tuyệt vời là đưa em từ phương xa trở về với anh. Anh nghĩ mình sẽ hạnh phúc trong vòng tay của Chúa ở chính nơi mà Ngài đã gắn bó cuộc đời của chúng ta lại với nhau.

Ôm chặt Hiền vào lòng, Sơn thì thầm vỗ về người yêu:

  • Cuộc sống nơi đây còn nhiều khó khăn, tương lai gia đình mình sẽ còn nhiều vất vả. Nhưng anh nghĩ, với tình và yêu nghị lực đã giúp chúng ta vượt qua bao khó khăn trong quá khứ, chúng ta sẽ đủ khả năng xây dựng hạnh phúc tương lai cho gia đình mình. Ở lại đây với anh nghe em!

Lòng Hiền rộn rã niềm vui – Những ý nghĩ của Sơn cũng trùng hợp với suy nghĩ của Hiền – Vượt trên tất cả, chỉ có tiếng đàn thánh thót trong không gian trầm lắng nơi quê hương yêu dấu, và xâu chuỗi Mân côi đơn sơ nhưng nồng nàn tình yêu của Thiên Chúa, mới chính là hạnh phúc đích thực mà Hiền và Sơn hằng mong ước. Hiền hạnh phúc gật đầu:

  • Vâng! Em sẽ ở lại đây với anh.

oOo

*Thơ ‘Còn chút gì để nhớ’ của cố thi sĩ Vũ Hữu Định.