“Chúa Giêsu bảo ông: ‘Ông hãy về đi, con ông mạnh rồi’.
Ông tin lời Chúa Giêsu nói và trở về”. (Ga 4,50)
BÀI ĐỌC I: Is 65, 17-21
“Thiên hạ sẽ không còn nghe tiếng khóc lóc và than van nữa”.
Trích sách Tiên tri Isaia.
Đây Thiên Chúa phán: “Này Ta tác tạo trời mới, đất mới; người ta sẽ không còn nhớ lại dĩ vãng, và cũng sẽ không bận tâm đến dĩ vãng nữa. Nhưng các ngươi hãy hân hoan và nhảy mừng cho đến muôn đời trong các việc Ta tác tạo, vì đây Ta tác tạo một Giêrusalem hân hoan và một dân tộc vui mừng. Ta sẽ hân hoan ở Giêrusalem, sẽ vui mừng nơi dân Ta, và từ đây người ta sẽ không còn nghe tiếng khóc lóc và than van nữa. Ở đó sẽ không còn trẻ nhỏ chết yểu, không còn người già chết sớm nữa, vì người chết trăm tuổi cũng còn gọi là chết trẻ, người không sống đến trăm tuổi, kể là bị chúc dữ. Họ sẽ xây cất nhà cửa và cư ngụ ở đó, sẽ trồng nho và ăn trái nho”.
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 29, 2 và 4. 5-6. 11e-12a và 13b
Đáp: Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con (c. 2a).
Xướng:
1) Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con, và không để quân thù hoan hỉ về con. Lạy Chúa, Ngài đã đưa linh hồn con thoát xa Âm phủ, Ngài đã cứu con khỏi số người đang bước xuống mồ. – Đáp.
2) Các tín đồ của Chúa, hãy đàn ca mừng Chúa, và hãy cảm tạ thánh danh Ngài. Vì cơn giận của Ngài chỉ lâu trong giây phút, nhưng lòng nhân hậu của Ngài vẫn có suốt đời. Chiều hôm có gặp cảnh lệ rơi, nhưng sáng mai lại được mừng vui hoan hỉ. – Đáp.
3) Lạy Chúa, xin nhậm lời và xót thương con, lạy Chúa, xin Ngài gia ân cứu giúp con. Chúa đã biến đổi lời than khóc thành khúc nhạc cho con, lạy Chúa là Thiên Chúa của con, con sẽ tán tụng Chúa tới muôn đời. – Đáp.
Tin mừng: Ga 4,43-54
43 Khi ấy, sau hai ngày lưu lại Sa-ma-ri, Đức Giê-su đi Ga-li-lê.
44 Chính Người đã quả quyết: ngôn sứ không được tôn trọng tại quê hương mình.
45 Khi Người đến Ga-li-lê, dân chúng trong miền đón tiếp Người, vì đã được chứng kiến tất cả những gì Người làm tại Giê-ru-sa-lem trong dịp lễ, bởi lẽ chính họ cũng đã đi dự lễ.
46 Vậy Đức Giê-su trở lại Ca-na miền Ga-li-lê, là nơi Người đã làm cho nước hoá thành rượu. Bấy giờ có một sĩ quan cận vệ của nhà vua có đứa con trai đang bị bệnh tại Ca-phác-na-um.
47 Khi nghe tin Đức Giê-su từ Giu-đê đến Ga-li-lê, ông tới gặp và xin Người xuống chữa con ông vì nó sắp chết.
48 Đức Giê-su nói với ông: “Các ông mà không thấy dấu lạ điềm thiêng thì các ông sẽ chẳng tin đâu!”
49 Viên sĩ quan nói: “Thưa Ngài, xin Ngài xuống cho, kẻo cháu nó chết mất!”
50 Đức Giê-su bảo: “Ông cứ về đi, con ông sống.” Ông tin vào lời Đức Giê-su nói với mình, và ra về.
51 Ông còn đang đi xuống, thì gia nhân đã đón gặp và nói là con ông sống rồi.
52 Ông hỏi họ con ông đã bắt đầu khá hơn vào giờ nào. Họ đáp: “Hôm qua, vào lúc một giờ trưa thì cậu hết sốt.”
53 Người cha nhận ra là vào đúng giờ đó, Đức Giê-su đã nói với mình: “Con ông sống”, nên ông và cả nhà đều tin.
54 Đó là dấu lạ thứ hai Đức Giê-su đã làm, khi Người từ miền Giu-đê đến miền Ga-li-lê.
1. Suy niệm (TGM Giuse Nguyễn Năng)
Sứ điệp: Những người đồng hương của Chúa chối bỏ và khinh bỉ Chúa, nhưng viên sĩ quan người lương dân đã tin Chúa. Chúa chờ ta đón nhận Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã không chọn cảnh giàu sang nơi cung vàng điện ngọc, Chúa đã không khư khư dành cho mình quyền uy của Đấng Tối Cao. Nhưng Chúa đã chọn sinh ra trong cung lòng của Đức Maria, cô thôn nữ quê mùa của làng Nazarét, và người cha nuôi của Chúa chỉ là bác thợ mộc bình thuờng. Chính vì thế, những người đồng hương của Chúa đã từ khước và xua đuổi Chúa, chối bỏ những lời hứa của Chúa Cha, đến nỗi Chúa đã từ bỏ quê hương để tìm đến miền Galilê của người lương dân để rao giảng Tin Mừng và trao ban hồng ân cứu độ. Và ở đó Chúa đã gặp được những người có lòng tin mạnh mẽ và chân thành.
Lạy Chúa, ngày nay con có cả kho khôn ngoan của Lời Chúa, có cả một kho tàng ân sủng các Bí tích để giúp con tiếp xúc và kết hiệp mật thiết với Chúa, có cả một lịch sử Giáo hội tông truyền, có cả một hàng giáo phẩm luôn hiện diện bên con để dạy dỗ bảo ban giúp con trung thành với Chúa. Nhưng con cũng không hơn gì người Nazarét, con vẫn chối bỏ Chúa bằng những dễ dãi trong cuộc sống, những đam mê vui thú lệch lạc, những lừa lọc trong giao tiếp thường ngày, những ghen tương ích kỷ. Như thế là con đã chối bỏ Chúa.
Lạy Chúa, xin thức tỉnh tâm hồn con, xin làm cho con biết đón nhận Chúa và hồng ân cứu độ của Chúa. Xin dạy con biết tìm gặp gỡ Chúa nơi Lời Hằng Sống, nơi các Bí Tích, nơi Giáo Hội. Xin giúp con nhìn thấy Chúa trong mọi người, qua mọi biến cố trong cuộc sống, để con dấn thân và cộng tác vào công trình cứu chuộc của Chúa. Xin Chúa ở lại với con mọi ngày cho đến khi Chúa lại đến. Amen.
Ghi nhớ: “Ông hãy về đi, con ông mạnh rồi”.
2. Suy niệm (Lm. Carôlô Hồ Bạc Xái)
A- Phân tích (Hạt giống…)
1. Bài đọc: Tiên Tri Isaia phác họa một bức tranh hạnh phúc thời Messia: “Này Ta tái tạo trời mới đất mới…Từ đây người ta sẽ không còn nghe tiếng khóc và than vãn nữa …sẽ không còn trẻ nhỏ chết yểu, không còn người già chết sớm nữa…”. Dĩ nhiên ta không nên hiểu những hình ảnh này theo nghĩa đen. Chúng chỉ đến hạnh phúc được tham gia sự sống thần linh của Thiên Chúa.
2. Phúc Âm: Chúa Giêsu bắt đầu thực hiện điều mà Tiên Tri Isaia tiên báo. Ngay cả người ngoại đạo như viên sĩ quan triều đình cũng được hưởng hạnh phúc ấy: con trai ông sắp chết nhưng được Chúa cho sống lại. Lý do là vì ông đã tin, một đức tin mạnh đến nổi ông vâng lời Chúa ra về trước khi thấy Ngài chữa bệnh cho con ông. Ông chỉ tin vì nghe mặc dù chưa thấy.
B- Suy gẫm (…Nẩy mầm)
1. Bài trích Phúc Âm theo Thánh Gioan hôm nay trình bày hai cấp độ tin: tin vì thấy và tin vì nghe. Chúa Giêsu muốn người ta tin ở mức độ thứ hai. Chính các tông đồ mãi tới khi Chúa Giêsu sống lại mới đạt tới đức tin như thế khi Tôma tuyên xưng đức tin mà không còn đòi xỏ ngón tay vào các vết thương của Chúa nữa. Khi đó Chúa nói: ”Phúc cho kẻ không thấy mà tin”. Trong bài Phúc Âm này, lúc đầu Chúa Giêsu cũng nói ”Nếu các ông không thấy các phép lạ và những việc phi thường, hẳn các ông sẽ không tin”. Phần tôi, đức tin của tôi đang ở cấp độ nào ? Tôi có tin nhiều điều Chúa nói nhưng tôi chưa thấy hay chưa có dịp kiểm chứng, chẳng hạn: Chúa rất thương tôi, Chúa đang sống bên cạnh tôi, Chúa sẽ nâng đỡ tôi trong những lúc gian truân, hãy hoàn toàn phó thác vào Ngài vì Ngài sẽ che chở tôi … ?
2. Một người vô thần rất mê leo núi. Ngày kia trượt chân té ngã lăn từ đỉnh núi xuống. Nhung may thay ông bám được một cánh cây nằn chơ vơ giữa đỉnh cao và vực thẳm. Giữa lúc chỉ còn biết chờ chết, một ý nghĩ chợt đến với ông: Tại sao không gọi Chúa đến cứu giúp. Thế là lấy hết sức lực, người vô thần la lớn: ”Lạy Chúa”. Tuy nhiên bốn bề chỉ có thinh lặng và ông chỉ nghe được tiếng dội của lời kêu van. Một lần nữa người vô thần lại kêu xin tha thiết hơn: ”Lạy Chúa, nếu quả thật Chúa hiện hữu thì xin hãy cứu con. Con hứa sẽ tin Chúa và dạy cho những người khác cũng tin Chúa”. Sau một hồi lặng thinh, bỗng người vô thần nghe thấy một tiếng vang dây cả vực thẳm và núi cao: ”Gặp hoạn nạn thì ai cũng cầu xin như thế”. ”Không, Lạy Chúa, nghìn lần không. Con không giống như những người khác. Chúa không thấy sao, con bắt đầu tin từ khi nghe thấy tiếng Chúa phán. Nào bây giờ xin Chúa hãy cứu con đi, và con sẽ cao rao danh Chúa cho đến tận cùng trái đất”. Tiếng ấy trả lời: ”Được lắm, Ta sẽ cứu ngươi. Vậy ngươi tin thì hãy buông tay ra”. Người vô thần thất vọng hô lên: ”Buông tay ra ư, bộ Chúa tưởng tôi điên sao ?” (Trích ”Món quà Giáng Sinh”).
3. Một câu thường được lặp đi lặp lại trong Phúc Âm Gioan, đó là “tin để sống”. Chúa Giêsu thường kêu gọi người ta tin, bởi vì Ngài muốn cho người ta sống. Ngài đến để cho người ta sống và sống dồi dào. Tin vào lời Ngài chính là lời ban sự sống ấy.
4. Trong vườn, một gốc nho héo úa giữa bao cây xanh tươi mơn mởn. Tưới bao nhiêu phân cũng chẳng thấy khá hơn. Cuối cùng, người chủ đào gốc lên xem, thì thấy có miếng gỗ nằn chắn ngang gốc nho.
Có lẽ đời ta cũng vậy. Nếu không đâm rễ sâu vào lòng đất là Lời Chúa, đời ta cũng sẽ uá tàn.
5. Sự sống thần linh quan trọng hơn sự sống thân xác. tôi có quan tâm sự sống thần linh ấy trong tôi không ? Ta múc lấy sự sống thần linh ấy khi đến với Chúa, khi cầu nguyện, khi rước lễ…
6. Một bà đạo đức áy náy vì một vài tật xấu bà đã cố gắng hết sức mà vẫn không chừa được. Bèn đến than thở với Cha linh hướng. Ngài nói: ”Con có để ý thấy không, vào mùa đông, lá sồi rụng nhiều, nhưng vẫn còn vài chiếc. Gió đông thổi mạnh nhưng vẫn không làm chúng rụng xuống. Nhưng khi mùa xuân đến, chúng tự động rụng, nhường chỗ cho những lá non nảy lộc. Vậy cái gì làm cho chúng rơi rụng ? Thưa đó là sự sống mới lưu chuyển trong thân cây. Với chúng ta cũng vậy. Khi sự sống mới của Đức Kitô nảy nở trong đời sống, ta sẽ mau thăng tiến trên con đường đạo đức”. (Góp nhặt).
3. Suy niệm (Lm. Giuse Đinh Lập Liễm)
Chữa người con của một sĩ quan (Ga 4,43-54)
- Sau khi tự mạc khải là Đấng Cứu Thế cho người phụ nữ Samaria ở giếng Giacóp, Đức Giêsu đi đến Galilê. Ở đây Ngài bắt đầu thực hiện điều mà Isaia tiên báo. Ngay cả một người ngoại như viên sĩ quan triều đình cũng được hưởng hạnh phúc ấy: con trai ông sắp chết nhưng được Chúa cho sống lại. Lý do là vì ông đã tin, một đức tin mạnh đến nỗi ông tin lời Chúa ra về trước khi thấy Ngài chữa bệnh cho con ông. Ông tin chỉ vỉ nghe mặc dù chưa thấy.
- Tin mừng theo thánh Gioan trình bầy hai cấp độ tin: tin vì thấy và tin chỉ vì nghe. Đức Giêsu muốn người ta tin ở mức độ thứ hai. Chính các Tông đồ mãi tới lúc Đức Giêsu sống lại mới đạt tới đức tin như thế, khi Tôma tuyên xưng đức tin mà không còn đòi xỏ ngón tay vào các vết thương của Chúa nữa. Khi đó Chúa nói: “Phúc cho kẻ không thấy mà tin”. Trong bài Tin mừng này, lúc đầu Chúa cũng nói: “Nếu các ông không trông thấy những phép lạ và những việc phi thường, hẳn các ông sẽ không tin”. Phần chúng ta, đức tin của chúng ta đang ở cấp độ nào ? Chúng ta có tin nhiều điều Chúa nói nhưng chúng ta chưa thấy hoặc chưa có dịp kiểm chứng không, chẳng hạn: Chúa rất thương ta, Chúa đang sống bên cạnh ta, Chúa sẽ nâng đỡ ta trong những lúc gian truân, hãy hoàn toàn phó thác vào Ngài vì Ngài sẽ che chở ta ?…
- Viên sĩ quan này làm việc tại triều đình vua Hêrôđê và gia đình ngụ tại Capharnaum. Chắc chắn những công việc Đức Giêsu làm đã đồn thổi đến tai ông nên ông đích thân đến xin Chúa chữa cho con ông đang thập tử nhất sinh.
Rất có thể ông đi mời Chúa như đi mời một thầy lang, một bác sĩ, nhưng dù sao thì cũng chứng tỏ ông đã tin vào quyền phép của Chúa, vì nếu không tin thì ông đến gặp Chúa để làm gì. Như vậy, chúng ta có thể chắc chắn viên sĩ quan này đã tin Chúa có thể chữa bệnh, nhưng chưa tin Chúa có thể làm phép lạ từ xa, nên ông năn nỉ cho bằng được Chúa đến nhà ông.
Nhưng khi nghe Chúa bảo: “Ông cứ về đi, con ông sống”. Ông tin vào lời Đức Giêsu nói với mình. Ông ra về. Nhưng trên đường về người nhà báo cho ông biết con ông đã khoẻ rồi. Do đó ông và cả nhà đều tin vào Chúa.
- Một niềm tin đích thực không cần nhìn thấy tỏ tường, vì như thế không còn là tin nữa, mà là bất đắc dĩ chấp nhận một chuyện đã xảy ra rồi. Đức Giêsu đã khẳng định điều đó sau lời cầu xin của vị sĩ quan đến xin Ngài chữa lành cho con trai mình.
Xét về thế giá và địa vị, viên sĩ quan này có quyền lực về mặt chính trị, ông có quyền bắt, trục xuất hoặc ngăn cấm Đức Giêsu truyền đạo, ông sẽ tin tưởng vào quyền lợi vật chất và khoa học hơn là niềm tin. Thế nhưng, ông nhận ra con người Đức Giêsu không đơn thuần là một thầy dạy như các luật sĩ, mà là một vị tiên tri của Thiên Chúa, ông đã hạ mình đến cầu xin Ngài. Lại nữa, vì tấm lòng của một người cha thương con bệnh tật, ông không ngại vượt qua rào cản của ý thức hệ và chính trị, để chạy đến với Đức Giêsu.
Nhưng hơn hết, ông tin vì nghe lời Chúa bảo: “Ông về đi, con ông sống”, chứ ông không đòi dấu lạ rõ ràng, nên niềm tin đó đã chữa lành cho con ông (theo Hiền Lâm).
- Bài Tin mừng hôm nay nhắc nhở chúng ta: ông sĩ quan đến xin Đức Giêsu chữa bệnh cho con ông như đến xin một lòng tin. Việc đứa con ông được Chúa chữa khỏi bệnh từ xa đã tăng thêm lòng tin cho ông và lòng tin đã lan ra cả gia đình ông.
Chúng ta cũng vậy, chúng ta phải làm sao cho đức tin của chúng ta được thêm vững mạnh hơn sau một biến cố nào đó, không nhất thiết là phải được ơn, được phép lạ như ông sĩ quan hôm nay, nhưng ngay cả những lúc gặp gian nan thử thách, chúng ta càng tin tưởng vào Chúa hơn và làm cho những người chung quanh, nhất là những người trong gia đình, tăng thêm lòng tin vào Chúa.
- Truyện: Cần tin người đáng tin
Một bà già đứng ở ngã tư có nhiều chuyến tàu đi qua. Vì ít khi ra ngoài, nên bà chẳng biết tàu nào về đâu. Sợ đi lạc, bà giơ vé ra hỏi một người đứng kề bên:
– Tôi định đi Bay City, có phải đi tàu này không ?
– Phải đó bà.
Nhưng bà chưa an tâm. Biết đâu người ấy cũng không rành. Bà gặp người khác, cũng hỏi:
– Tôi định đi Bay City, có phải đi tàu này không ?
– Phải đó bà.
Nhưng bà vẫn chưa hết áy náy. Rồi bà gặp một người đeo phù hiệu nhân viên hoả xa, bà hỏi
– Tôi định đi Bay City, có phải đi tàu này không ?
– Phải, thưa bà.
Thế là bà an tâm bước lên tàu. Bà đã tin người đáng tin.
Đức tin là thế!