Jos. Trần Văn Tuệ – xứ đoàn Lạc Quang
Mẹ kính yêu ơi!
Chúa bảo con là một kiệt tác của Ngài, và hôm nay Ngài cho con được “hiện hữu” nơi cung lòng kì diệu của mẹ. Thế là con được “vào đời” qua sự yêu thương của tình yêu giữa mẹ và cha… con vẫn hằng nhận ra những giây phút ấy. Lòng mẹ khấp khởi vui mừng, vì con có cảm giác vui sướng khi bàn tay xinh xắn mềm mại của mẹ cứ thường xoa nhẹ vào cái bụng đang ‘u u’ của mẹ lớn dần, vì biết rằng con đang ở trong mẹ, vì sự cô đơn ngày trước đã phải ‘bay xa’…
Từ đây mẹ đã có con để trao đổi tâm sự. Càng lớn trong cung lòng, con ngày ngày cảm nhận được gương mặt hiền dịu của mẹ cứ tủm tỉm cười và hãnh diện, như muốn khoe với mọi người ‘đây là con tôi…’
Thời gian êm đềm trôi qua con vẫn thản nhiên và hạnh phúc bơi lội trong ngôi nhà an toàn và mát mẻ là cung lòng ấm cúng của mẹ. Mẹ có biết không, con vui lắm, con no đầy những chất dinh dưỡng mà mẹ đang trao ban từng ngày… Rồi đến tháng thứ 5, con cũng biết nở nụ cười tươi vui khi nghe bên ngoài mẹ cười. Con cũng biết nhắm và mở mắt khi bên ngoài có ánh sáng chiếu thẳng vào bụng mẹ. Con cũng biết giật mình thót tim khi nghe thấy tiếng nổ vang bên ngoài… Rồi con dần biết chơi đùa tung tăng, bơi qua bơi lại trong hồ nước nhỏ bé này. Có đôi khi con nghich ngợm quá trớn, con bị cái dây nhau cuốn vào cổ làm cho muốn ngạt thở, nhưng rồi con cũng cố vùng vẫy mà thoát ra được vì bản năng sinh tồn mà Thiên Chúa đã trao ban cho những sinh linh…
Bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hạnh phúc cứ tràn ngập ấp ủ tấm thân nhỏ bé của con. Nhưng hôm nay, có điều gì đó hơi bất thường. Con nghe lòng mình mách bảo như sắp có sự chia ly. Vì con thấy mẹ trầm tư, ít nói chuyện với con hơn thường ngày. Mẹ thức dậy sớm lắm, mẹ run run thở dốc vì cảm thấy bất an. Mẹ lấy xe honda chạy tới bệnh viện, mẹ rón rén bước vào “phòng khám” và nhỏ to với vài người mặc áo ‘bờ lu trắng’, mà con vẫn nghĩ họ là những người nhân từ và có lòng ’thương xót’, con hi vọng họ biết điều hay lẽ phải để khuyên răn, nếu mẹ có toan tính những gì ác tâm… Nhưng nào ngờ họ bị tẩy não mất đi tính người, và chai lì trong công việc hủy bỏ những sinh linh nhỏ bé vô tội, và còn ‘nhẫn tâm’ động viên những người mẹ cố ‘can đảm’ mà dứt bỏ con mình, vì dân số đang “vượt quá kế hoạch”… Con thấy mẹ hơi do dự, nhưng rồi cũng phải ngã lòng. Mẹ lủi thủi đi vào ‘phòng tối’ tuy căn phòng tràn ngập ánh sáng. Mẹ ngoan ngoãn nằm im để họ đưa cái kéo kẹp trăng trắng vào ngôi nhà của con, họ lùa qua lùa lại như cố tìm bắt con. Con né tránh nhưng rồi con bị kẹt lại trong góc phòng và rồi họ kẹp được cái chân con, họ bậm môi, bóp chặt và cố lôi nó ra, con gắng sức gồng mình rút lại, nhưng hỡi ôi! nó đứt toạc ra vì thân xác con còn quá yếu mềm, rồi còn cái chân kia họ cũng làm như thế… Con bất tỉnh, thế là hết khả năng chống cự sau khi thều thào với mẹ “Mẹ ơi, sao mẹ không cứu con hả mẹ?!”.
Vậy là con vĩnh biệt mẹ và về cư ngụ cùng các bạn đồng cảnh ngộ, sống tại một bãi đất hoang chẳng ai thèm đoái hoài. Nhiều nhiều lắm những đau đớn rên than mà không gì xoa dịu nổi. Chúa cho chúng con được quyền làm người, nhưng lại bị ngay cha mẹ mình tước đoạt. Sao hủy diệt sự sống của chúng con, trong khi chúng con không có được một mảy may khả năng đề kháng? Có quá bất công chăng?!…
Cảm xúc chuyến đi thăm ‘Nghĩa trang thai nhi Lagi’ Bình Thuận
Tháng Tình yêu 06.2019