+ GB. Bùi Tuần
1. Càng về cuối đời, tôi càng khao khát sự bình an, mà Chúa hứa. Tôi dâng sự khao khát đó cho Đức Mẹ.
Đức Mẹ dạy tôi: Muốn được sự bình an của Chúa, thì hãy nhìn những người khác bằng Trái tim Chúa Giêsu giàu lòng thương xót.
2. Để dễ hiểu, Đức Mẹ khuyên tôi hãy nhìn vào chính bản thân tôi, xem Trái tim Chúa Giêsu thương xót tôi thế nào.
Tôi nhìn vào bản thân tôi, thì thấy Chúa Giêsu thương tôi là để cứu tôi. Thương là giải cứu, thương là cứu độ.
3. Chúa cứu bằng yêu thương và khiêm nhường của Chúa.
Chúa cứu bằng tấm lòng nhân hậu băng bó những vết thương riêng tư sâu thẳm của tôi.
4. Khi tôi thấy Chúa cúi mình xuống lau rửa những vết thương riêng tư của tôi, tôi rất cảm động. Tôi thấy sự bình an Chúa ban tặng cho tôi được gửi gắm trong những việc yêu thương và khiêm nhường của Chúa.
5. Yêu thương và khiêm nhường của Chúa dành cho tôi không là một lý thuyết, nhưng là một thực tại, mà tôi như chạm vào được, mà tôi như nếm được hương vị ngọt ngào.
6. Yêu thương và khiêm nhường của Chúa dành cho tôi chủ yếu là cứu tôi, không ồn ào mà rất lặng lẽ.
7. Có những ngày dài, một mình chống chọi với đủ mọi thứ đau, thì Chúa âm thầm ở bên tôi, để an ủi tôi, để cho tôi thấy, cho dù mọi người xem như xa tránh tôi, thì Chúa vẫn một mực là Đấng cứu độ tôi, là Tin Mừng của tôi.
8. Có những đêm dài, mệt mỏi trước những sợ hãi, mà Satan cố tình gây nên để khống chế tôi, thì Chúa vẫn lặng lẽ ở bên tôi, để ban cho tôi niềm tin: Chúa chính là sự sống và là sự sống lại của tôi.
9. Thế rồi Mẹ dạy tôi: “Những gì Chúa đã ban cho con, thì con hãy làm cho người khác”. Tức là tôi hãy nhìn họ bằng đôi mắt của Trái tim Chúa giàu lòng thương xót.
10. Điều Đức Mẹ khuyên tôi là rất hợp lý, là một chân lý cứu độ, nhưng lại rất khó thực hiện. Cái khó không phải ở phía người ta, mà ở phía tôi. Tôi vẫn mang trong mình đủ mọi tính hư nết xấu. Đặc biệt là trái tim của tôi có thể đã trở nên chai đá, đã trở thành ximăng hóa, đã trở nên dửng dưng trước những khổ đau của người khác.
11. Hiện tượng đó đang là nguy cơ khủng khiếp trong Hội Thánh.
Rất may là nhờ Đức Mẹ, nhiều tấm lòng đang được ơn đổi mới. Đổi mới ở chỗ biết cầu nguyện và tỉnh thức.
12. Thực tình mà nói: Hầu hết chúng ta chưa biết cầu nguyện, chưa biết tỉnh thức.
Lúc này hơn bao giờ hết, chúng ta cần xin Đức Mẹ giúp chúng ta biết cầu nguyện và biết tỉnh thức. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta vẫn cầu nguyện theo cung cách người Pharisêu đã cầu nguyện trước bàn thờ, mà bị Chúa kết án.
13. Cầu nguyện mà kể công, mà coi mình đạo đức hơn kẻ khác, thì không là cầu nguyện, mà là tự nộp mình cho quỷ dữ Satan.
14. Cầu nguyện là gặp gỡ Chúa Giêsu, yêu thương và khiêm nhường.
Cầu nguyện là ở lại với Chúa Giêsu, xin vâng phục ý Chúa Cha.
Cầu nguyện là sống mật thiết với Chúa Giêsu, như cành nho với thân nho.
15. Tỉnh thức là biết đau cái đau của Chúa lúc này, tại đây.
Tỉnh thức là biết khổ cái khổ của đồng bào tại đây, lúc này.
Tỉnh thức là nếu không làm được cho người khác khỏi khổ, thì ít là đừng làm cho ai phải khổ thêm do mình gây nên.
Tỉnh thức là sống thực thân phận tội lỗi, yếu đuối của mình, chỉ tin cây nơi Chúa giàu lòng thương xót, chứ không để mình trở thành công cụ của Satan chỉ lo biểu diễn và vơ vét danh vọng hão huyền.
Tỉnh thức là khiêm tốn tuyên xưng chúng ta cần Chúa, chứ không phải là Chúa cần chúng ta.
16. Lúc này hơn bao giờ hết, chúng ta rất cần tỉnh thức dưới sự hướng dẫn của Đức Mẹ. Đức Mẹ là đền thờ của Chúa Thánh Thần, Mẹ sẽ chia sẻ cho chúng ta sự khôn ngoan của Chúa Thánh Thần, để biết sống đẹp lòng Chúa trong tình hình rất phức tạp hiện nay.
17. Trong tinh thần tỉnh thức và cầu nguyện, tôi hay nhìn lên Chúa, mà thầm nói với Chúa bằng bài ca quen thuộc sau đây:
“Giữ gìn con Chúa ơi,
Vì Chúa là chốn con tựa nương tháng năm.
Trong cánh tay Người hồn con vui sống,
Tình yêu Chúa khoan dung bền vững muôn đời.”
Long Xuyên, ngày 11.11.2020