MỘT SỰ TỒN TẠI VÔ SINH
Kết thúc Công Nghị Quốc Tế Các Dòng Tu năm 2018, Đức Phanxicô nói, “Tôi cầu chúc ai ai cũng sinh sôi nảy nở. Chúng ta sẽ không bao giờ biết được tiến trình đơm hoa kết trái đâu… nhưng nếu bạn cầu nguyện, nghèo khó, và nhẫn nhịn; thì cứ tin đi, chắc chắn chúng ta cũng sẽ ‘con đàn cháu đống!’.
“Thưa ông, xin để cho nó một năm nay nữa!”.
Bằng cách nào? Đừng lo, ngày kia, “trên thiên đàng”, Chúa sẽ tỏ cho biết! Chính cầu nguyện, khó nghèo và nhẫn nhịn là cách thức đâm chồi nảy lộc. Quý Cha, Quý Soeurs và Anh Chị em sẽ là một người cha, một người mẹ của các hậu duệ. Đó cũng là những gì tôi cầu chúc cho ai sống đời tu trì, được ‘mắn đẻ’ chứ không là ‘một sự tồn tại vô sinh!’”.
Kính thưa Anh Chị em,
Thật thú vị, ý tưởng của Đức Thánh Cha được gặp lại qua dụ ngôn Tin Mừng hôm nay. “Cây vả may mắn” được giữ lại cho thấy, đối với bất cứ ai, Thiên Chúa vẫn luôn có cho họ một cơ hội thứ hai. Ngài có một tầm nhìn rộng lượng, đầy hy vọng về tương lai của mỗi người, ngay cả đối với những ai tưởng mình là tốt lành, nhưng thực chất, đó chỉ là một sự tồn tại vọ sinh!
Cây vả suýt nữa bị chặt tượng trưng cho ‘một sự tồn tại vô sinh’, vốn không có khả năng cho đi, không có khả năng làm điều lành. Đó là biểu tượng sống động về một người chỉ sống cho mình, an nhiên tận hưởng những gì mình có mà không hề buồn hướng ánh mắt và trái tim đến những người bên cạnh. Nhiều lúc, trong đời sống đức tin, chúng ta thấy mình là ‘hoàn thiện’, ‘có thể chấp nhận được’ khi thảo hiếu với Chúa và tử tế với tha nhân; thế nhưng, đó là một cám dỗ lớn! Vì rằng, trong thực tế, Thiên Chúa thấy ngần ấy vẫn là không đủ! Là con cái, chúng ta tin tưởng tuyệt đối vào lòng thương xót của Thiên Chúa, nhưng không được lạm dụng nó; chúng ta không được biện minh cho sự tự mãn thiêng liên, một sự tự mãn đến nỗi khiến chúng ta ‘vô sinh’ mà không hay biết, điều mà Thiên Chúa nhất định không chấp nhận.
Nếu tinh ý, chúng ta sẽ nhận ra rằng, cây vả được trồng giữa một vườn nho; nói cách khác, nó được ưu tiên! Đó là hình ảnh linh hồn mỗi người. Đất mà chúng ta được trồng xuống là ‘đất xót thương’; đây là đất giàu nhất, tốt nhất để có thể sản sinh những hoa trái đáng được mong đợi. Thiên Chúa ban cho chúng ta ánh nắng, sương đêm và hơi ấm là ân sủng cần thiết cho sự lớn lên; bên cạnh đó, Ngài cắt tỉa chăm bón chúng ta bằng các Bí Tích và lửa Thánh Thần. Trong thư Êphêsô hôm nay, Phaolô nói đến ân sủng muôn vẻ của Thiên Chúa, Đấng ban cho “kẻ này làm tông đồ, người khác làm tiên tri; kẻ khác nữa thì rao giảng Tin Mừng, kẻ khác nữa làm chủ chăn và thầy dạy”. Tất cả trở nên mạnh mẽ nhờ Thánh Thần và trong Thánh Thần. Vì thế, hãy tự tin để can đảm từ chối một lối sống theo cách của ‘một sự tồn tại vô sinh!’.
Anh Chị em,
“Thưa ông, xin để cho nó một năm nay nữa!”. Dụ ngôn tiết lộ sự nhẫn nại của Thiên Chúa và cách Ngài nhìn chúng ta. Thiên Chúa không chỉ thấy những gì chúng ta đã thất bại trong quá khứ nhưng còn thấy những gì chúng ta có thể làm trong tương lai. Đó cũng là cách chúng ta cần nhìn tha nhân trong mọi tình huống cuộc đời. Người làm vườn trong dụ ngôn chính là Chúa Giêsu. Như Ngài, chúng ta cần kiên nhẫn, chờ đợi, để có thể nhìn thấy bên dưới bề mặt của những tầm thường nơi anh chị em mình các dấu hiệu, tuy đang mờ nhạt, một sự sống mới có thể ở đó. Chúa Giêsu sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo đảm cuộc sống của chúng ta sinh hoa kết trái, hoa trái Thánh Thần. Điều mà Ngài có thể làm là để cho mình bị chặt, bị băm nát vì chúng ta, thay cho chúng ta. Mỗi ngày, Ngài “cắt tỉa” chúng ta bằng Lời; “bón” chúng ta bằng Thịt Máu; “sưởi” chúng ta bằng lửa Thánh Thần; và “tưới” chúng ta bằng ân sủng. Cứ thế, Ngài chăm bón; bởi lẽ, Ngài không chấp nhận ‘một sự tồn tại vô sinh’ từ bất cứ linh hồn nào.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin đừng để con thất vọng về chính mình hay thất vọng về bất cứ một ai; vì rằng, Chúa không bao giờ thất vọng về con, Chúa đã làm mọi cách để con khỏi ‘vô sinh!’”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)