LÒNG KHOAN DUNG CỦA NGƯỜI MẸ

Trong đôi mắt người con trai đó, có gì như ngọn lửa cháy sáng, mới bắt gặp trông có vẻ đáng sợ nhưng lại rất đẹp.
Lần đầu nhìn thấy, Na như bị thu hút bởi cặp mấy đó.

Hôm ấy, tan học về, Na đẩy nhẹ cánh cổng vườn nhà, bước vào sân. Hàng râm bụt nở hoa rực rỡ. Từng tia nắng buông lả lơi trên những cánh hoa. Ngắm nhìn từng giọt nắng rơi rơi trên lối đi, lòng bâng khuâng, từng viên sỏi đang lao xao trở mình dưới bước chân. Bước thêm vài bước, Na bặt gặp một chàng trai cũng đang mải mê ngắm ánh nắng chiều. Chiếc áo xanh rộng quá khổ người trông thùng thình. Tuy nhiên cũng không làm mất đi vẻ đẹp khá thu hút của anh ta.

Thoáng nghe bước chân Na, hắn ta quay lại, mỉm cười gật đâu chào.

Đôi mắt đẹp, thoáng hiện ánh lửa sáng, thu hút.

Na sợ. Trông hắn đẹp, cái đẹp của sự quả cảm và kiên định.

Buổi tối hôm đó, bữa cơm có thêm người lạ là hắn. Na cảm thấy khung cảnh của gia đình như trầm lắng hẳn, mẹ chẳng nói câu nào, mặt mẹ hiện rõ lên nỗi buồn, nỗi ưu tư chất chứa. Na đoán rằng, có điều gì đó làm cho mẹ không vui chắc chắn từ sự hiện diện của hắn.

Riêng bố thì khác hẳn, bố luôn gắp thức ăn vào bát hắn. Mặt bố rạng rỡ. Bố ngước mắt nhìn mẹ, nhìn qua Na, đằng hắng giọng, rồi tuyên bố như đinh đóng cột:

Đây là Minh anh trai con, ở ngoài quê bố mới đón về.

Na lặng người, không hiểu nên vui vì đột ngột có thêm người anh trai hay buồn vì từ nay mình sẽ không được giữ vị trí độc tôn, còn mẹ, lặng lẽ không nói một lời, buông vội chén bát đứng lên len lén dấu đi cảm xúc của mình.

Bố quay sang nhìn Na nói tiếp:

Ngày mai anh sẽ nhập học tại trường mà con đang theo học.

Na không kịp suy nghĩ gì chỉ ngoài hai từ vâng ạ.

Đêm hôm đó, Na chợt nghe tiếng bố nói cùng mẹ:

– Sao em lại buồn như vậy, chẳng giống em chút nào.

Mẹ vẫn lặng thinh.

– Bố vẫn tiếp tục:

– Em phải vui mừng lên nhé vì sự sống của đứa trẻ vẫn được bảo toàn và nó là con anh. Em hãy xem nó như chính máu thịt của em được không. Hãy vì anh mà chăm sóc cho nó nhé.

– Mẹ vẫn lặng thinh.

– Bố vẫn kiên nhẫn nói tiếp: Chuyện của anh và mẹ nó anh đã kể em nghe.

Chợt Na nghe tiếng mẹ:

– Nhưng sự hiện diện của con hôm nay quá bất ngờ đối với em.

Mẹ vẫn tiếp tục trong sự bùi ngùi nuối tiếc:

– Giá như ngày xưa ba mẹ anh không quá khắt khe với cái rào cản giữa công giáo và lương dân…

Bố vội cắt ngang lời mẹ:

– Em mới là chiếc xương sườn của anh, là trợ tá chính Chúa chọn cho anh.

Bố vẫn tiếp tục:

– Cảm ơn em đã tha thứ cho anh, tha thứ cho sự bồng bột tuổi trẻ của anh.

Mẹ tiếp lời bố:

– Em cũng cảm ơn cô ấy đã vượt qua sự ô nhục, khổ đau vất vả để giữ lại một sinh mạng nhỏ nhoi. Em cảm ơn Chúa đã trao tặng nó cho em để em có thêm một người con trai để em được yêu thương, được chăm sóc cho nó.

Bố cảm ơn mẹ, cảm ơn lòng bao dung, ơn tha thứ mà mẹ đã tiếp nhận qua lời dạy của Người.

Đêm tĩnh mịch lắng dần trong giấc ngủ của Na.

Sáng hôm sau, Na thức giấc, Na đã thấy anh (hắn) đang phụ mẹ làm cơm buổi sáng.

Mâm cơm buổi sáng hôm nay đầm ấm lạ, mẹ luôn gắp thức ăn vào bát hắn, ba tủm tỉm cười trong niềm vui hạnh phúc.

Anh tôi (hắn) sông trọn vẹn, sum vầy trong tình yêu và hạnh phúc của mái ấm gia đình.

Từ cuộc sống mới nơi gia đình, anh đã tâm sự với Na rằng:

– Anh cảm thấy đạo Kitô giáo là đạo tình yêu, một đạo rất thực là con người tiếp cận với con người. Một đạo giáo không đánh giá, không phê phán, không chối bỏ mà chỉ để đón nhận.

Sau một thời gian anh xin phép bố mẹ cho anh học hỏi, tìm hiểu về đạo Kitô giáo.

Vào mùa Phục sinh, anh đã bước vào ơn gọi của niềm tin anh đã đáp trả lại lời mời của ơn gọi "Tôi tin" bằng tất cả các bí tích được thiêt lập trong Giáo hội.

Maria Nguyễn Thị Xuyến
Xứ đoàn Tân Hiệp giáo hạt Hóc Môn.