Jos. Hoàng Mạnh Hùng
WPTTT — Người ta thường ví von: “đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn”. Thật vậy, đã bao giờ bạn thử “nhắm mắt lại và bước đi” chưa? Nếu chưa, xin hãy thử một lần. Chắc hẳn bạn sẽ vội vã mở mắt sau 10 giây ngắn ngủi bước đi trong dò dẫm. Có một chút hoang mang, thậm chí sợ hãi dập dồn trong từng bước đi một. Lo lắng không biết mình có đang tiến thẳng đường, hay mình sắp va đầu vào tường?
Cảm giác bất an bắt đầu lan tỏa khắp tâm trí, tựa như bóng đêm đang kéo một tấm màn tối dần phủ lấp vạn vật sau khi vạt nắng chiều cuối ngày lịm tắt. Nếu tiếp tục bước đi, não bộ sẽ phát ra tín hiệu phải mở mắt và mắt bạn lập tức mở ra.
Chúng ta sống trong thời văn minh khoa học hiện đại, với vô số phương tiện truyền thông nên cũng có quá nhiều sự cám dỗ, làm cho đôi mắt của chúng ta bị vẩn đục bởi chạy theo mọi hình ảnh, sự vật rồi dính mắc vào đẹp xấu. Cái thế giới đầy mộng mị này, ta thường cho là ảo nhưng lại có sức quyến rũ đến mê hồn, làm cho ta chẳng thấy đường về trong thực tại. Nó có thể khiến cho ta mất phương hướng chạy theo, đắm chìm trong ảo giác, thấy nghe trong mê muội.
Trừ khi ngủ nghỉ, đôi mắt ta luôn mở ra để nhìn thấy được thế giới bên ngoài. Thế nhưng, đôi khi vì bảo vệ mình, đôi mắt ấy không còn được mở một cách chủ động. Có khi tôi trở nên thụ động khi mở mắt và nhìn thực tại quanh mình. Đôi mắt nhìn mà không thấy vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên. Đôi mắt xem mà không nhận ra những khốn đốn và thiệt thòi của người nghèo. Đôi mắt đọc mà không hiểu trước vô vàn bất công của xã hội. Đôi mắt lúc ấy bỗng trở nên vô hồn.
Cũng có khi tôi chọn để đóng mắt mình lại. Không muốn nhìn, không muốn quan tâm đến chuyện thiên hạ. Đau khổ của riêng mình chưa đủ hay sao mà còn muốn ôm đồm chuyện của người? Đôi mắt bảo: “Mặc kệ, chuyện thiên hạ không liên quan đến mày. Người giàu, kẻ nghèo chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mày cả!” Cảm giác muốn được an toàn thúc đẩy tôi nhắm tịt đôi mắt lại. Chỉ còn một mình trong một cõi riêng tư, tôi như hòn đảo cô đơn giữa biển người.
Thay vì hùa theo đám đông, đi theo người này, người nọ để thỏa mãn nhu cầu của con mắt hoặc câu view, câu like trên những trang mạng ảo. Hãy mở đôi mắt cảm thông và chia sẻ chút thời gian, tiền bạc đến các trẻ mồ côi, người tàn tật, kẻ bất hạnh không người nuôi dưỡng. Họ đang đói tình thương, họ đang cần những bàn tay rộng mở, để được an ủi, sẻ chia, họ đang khao khát từng phút, từng giây để trông chờ những tấm lòng nhân ái bằng tình người trong cuộc sống.
Lạy Chúa, xin ban cho đoàn viên GĐPTTTCG chúng con được như anh mù Bartimê trong Tin Mừng được ơn chữa lành đôi mắt. Anh ta chỉ xin một điều duy nhất là được nhìn thấy. Nhìn thấy gì? Nhìn thấy gương mặt của Đấng đã chữa lành cho anh? Nhìn thấy những người anh em bên cạnh đang đau khổ, đang rên xiết vì túng quẫn và tủi hổ? Nhìn thấy vinh quang Thiên Chúa nơi người khác, nơi cảnh vật do tay Người tạo dựng để ngợi khen, tôn kính và phụng sự Người?
Bệnh mù không chỉ ở thân xác mà còn ở trong tâm hồn mỗi người: Mù vì không hiểu Lời Chúa, mù vì không thấy Chúa, mù vì không biết thương người, mù vì chỉ mơ ước tiền của, mù vì kém lòng tin…. “Hãy vững tâm. Đứng dậy, Người gọi anh”. Anh mù được phục hồi nhân phẩm, được trở về với nguyên trạng khi được Chúa dựng nên, và anh trở thành một con người sống đúng nghĩa: Đi theo con đường Chúa Giêsu đang đi. Anh ước ao được nhìn thấy và Chúa cho anh thấy. Anh thấy Chúa, biết Chúa là ai và chọn Chúa là ưu tiên của đời anh để anh sống đúng với căn tính, ơn gọi và sứ mạng Chúa trao tặng.
Xin Chúa cũng giúp từng người chúng con thấy được điều Chúa muốn chúng con thấy để trung thành theo Chúa và thi hành ý Chúa muốn trong cuộc đời chúng con! Amen.